Thấy ông cụ bắt đầu thở gấp, Ngô Tần tiến lên giải thích thay ông, đem mọi việc năm xưa nói ra tất cả: "Năm đó, ba phát hiện ra mình bị bệnh nặng rất khó chữa vì không muốn em lo cho nên mới giấu em, ba nói với bọn Anh không được cho em biết sợ em sẽ lo lắng.
Lúc em nói quen một người, người đó lại rất thương em, ba đã rất vui còn dặn dò phải đi đến nhà người đó gặp mặt thay ba.
Nhưng thằng tư lại cùng vợ nó làm việc hồ đồ dám nói với em là ba không đồng ý vì nhà Thượng gia nghèo khổ, biết chuyện ba đã tức giận đến mức ngất xỉu phải vào bệnh viện cấp cứu, ngày đó cô giúp việc thấy em quỳ dưới mưa, còn thằng tư thì nói ba cắt đứt quan hệ cha con đồng thời đuổi em ra khỏi Ngô gia, sau khi em đi cô giúp việc mới vội vàng báo cho Anh, nhưng lúc Anh về tới em đã đi mất rồi, sau một đêm bọn Anh không còn tin tức gì của em nữa.
Anh cả đã trách tội Ngô Hạn, nó lại phũ phàng vô trách nhiệm nói một câu nó nói đùa, Anh cả giận đến mức đánh gãy tay, nó giận đem tiền bỏ đi ra nước ngoài cùng vợ mình và không liên lạc về nữa"
Ngô Phỉ: "Tiểu Tuyết, là hiểu lầm thôi, em biết không ba và bọn Anh rất nhớ em, sức khoẻ của ba...." đang nói lại bị ông cụ thở dốc đứng một bên được Ngô Phương và Anna Chư Cầm dìu khẽ níu lấy ống tay áo.
Ngô Tuyết nghe đến đây liền nhìn ba mình, ánh mắt lo lắng cùng kích động: "Ba...ba bị làm sao, Anh cả Anh nói cho em biết đi"
Ngô Phỉ bất đắc dĩ cãi lời của Ngô lão gia thành thật mà nói: "Sức khoẻ ba dần cạn kiệt rồi, chỉ sống được thêm vài năm nữa thôi, bác sĩ đã chuẩn đoán như vậy rồi"
Dứt lời, bóng dáng Ngô Tuyết chạy vụt lại, ôm chầm lấy Ngô lão gia khóc nức nở, đứa con sau bao nhiêu lâu đã tìm thấy cái hơi thở đầm ấm của gia đình.
Ngô Tuyết ôm chặt lấy, cái gánh nặng 25 năm cuối cùng được sáng tỏ, khóc đến không nín được: "Ba ơi, con xin lỗi, là con sai, con xin lỗi ba, em xin lỗi anh chị"
Ngô Phỉ đưa tay xoa đầu, sự cưng chiều vẫn còn đó với đứa em gái nhỏ này, thời gian bao lâu vẫn không thể xoá nhoà: "Em về là tốt rồi"
Thượng Minh Lữ vành mắt đỏ, ông nhìn Ngô Tần cuối cùng phát ra được hai chữ: "Anh hai" Ngô Tần mỉm cười gật đầu: "Cám ơn em đã yêu thương Tiểu Tuyết"
Ngô Phỉ giấu không nổi xúc động tiếng về phía micro, giờ phút hồi hộp nhất của chị em nhà Thượng tới rồi.
"Chuyện thứ ba, chúng tôi muốn nhận lại hai đứa cháu gái của mình, Thượng Yến Phi và Thượng Khiết My, đồng thời Thượng Minh Lữ là em rễ của tôi.
Mong mọi người sau này đừng ỨC HIẾP gì về cháu gái của Ngô gia, cũng đừng coi thường ai cả" hai chữ nhấn mạnh, lại nhìn về hướng Mẫn gia sắc mặt đen xì, Mẫn Phương Kiều cuộn chặt tay, nghiến răng nghiến lợi tức tối, sao nó có thể là cháu ngoại gia tộc hàng 2 cơ chứ, sao lúc nào nó cũng hơn mình, nhìn sang Ngao Trạch Vũ, Anh đang trao cái nhìn yêu chiều cho cô gái nhỏ trên sân khấu, vỗ tay nồng nhiệt còn cười ấm áp khiến cho Mẫn Phương Kiều sôi trào khí tức, ánh mắt căm hận dần dần sâu hơn, sự trả thù sự nhẫn nhịn dần được khắc họa rõ nét hơn trên gương mặt tái nhợt rõ ghen ghét.
Không khí từ căng thẳng chứa đầy ai oán thoáng chốc mọi đau buồn mâu thuẫn hiểu lầm đều tan biến, một cảnh tình thân cha con lại đập vào mắt mọi người, có người vui lây cho thứ tình cảm thiêng liêng dù xa cách hiểu lầm trăn trở vẫn có thể hàn gắn, có người chỉ là thờ ơ hoá băng.
Mọi người vỗ một tràng pháo tay nồng nhiệt coi như lời chúc thay lời muốn nói, Ngô Tần đại diện Ngô gia nói lời cảm ơn đến với mọi người, đồng thời: "Hôm nay chúng tôi mở đại tiệc này là có hai việc thông báo, giờ mọi việc đã sáng tỏ, sau đây chúng ta hãy thưởng thức khoảnh khắc cũng như chung vui với chúng tôi ngay ngày đại tiệc này.
Nào chúng ta cùng nâng...."
"Khoan đã" cổng lớn bỗng dưng xuất hiện 4 bóng người.
Ngô gia trên sân khấu đồng loạt nhìn về hướng giọng nói phát ra, đồng tử Ngô Phỉ co lại, mày kiếm nhíu chặt, bóng dáng ngỗ nghịch đến độ in dấu ấn sâu trong tâm trí từng người Ngô gia làm sao không biết cái tên đứng giữa thảm đỏ cùng 3 người phía sau là ai cơ chứ.
Ngô Hạn, cái tên trời đánh đó còn về đây làm gì, lại chính ngay lúc này lại xuất đầu lộ diện, Ngô Hạn dẫn vợ cùng 2 đứa con của mình đi đến ánh mắt cợt nhả nhìn một gia đình hạnh phúc đang xúc động đứng cạnh nhau còn có những lời nói những lời chúc mừng nồng nhiệt làm cho Ngô Hạn ngứa tai gai mắt, mỉa mai nhìn Ngô lão gia nói: "Sao vậy, không định đón tiếp đứa con trai thứ này sao?" sau đó ánh mắt hung hãn khi nhìn thấy Ngô Phỉ, người đã đánh gãy cánh tay ông ta 25 năm về trước chỉ vì một con nhỏ em gái khốn kiếp luôn được yêu thương hết mực giống như một cô công chúa, cười khẩy một cái nhìn thẳng vào mặt Ngô Phỉ thốt lên rằng: "Anh cả nhìn em trai của mình như vậy là có ý gì đây? Không hoan nghênh?"
Ngô Phỉ mặt căng thẳng mày vẫn nhíu chặt không thấy độ giãn nào được nhả ra mà càng chặt hơn, lạnh lùng lên tiếng: "Về đây làm gì?" một câu nói đầu tiên không phải hỏi thăm mà là lạnh lùng xa cách, từ khi nào khoảng cách giữa ông ta(Ngô Hạn) và gia đình ruột thịt của mình lại trở nên xa cách như vậy, chỉ vì Ngô Tuyết sao? Chỉ vì ông ta đuổi Ngô Tuyết đi cho nên mọi thứ tình cảm dành cho ông lúc đầu cũng theo đó mà đều tan biến sao? Tàn nhẫn đến vậy chỉ có thể là gia đình ông - Ngô gia.
Ngô Hạn gạt bỏ mọi thứ cảm xúc luyến tiếc cái gia đình ghét bỏ mình sang một bên, dẫn dắt đại gia đình mình đi lên sân khấu đến khi cách gia đình Ngô Phỉ một khoảng Ngô Hạn mới dừng chân, tay đút túi quần dáng vẻ thờ ơ, ngỗ nghịch, mỗi người một bên giống như đang xảy ra một cuộc đối đầu, mà loại thách thức đối đầu này đã từng là một gia đình.
Ngô lão gia vùng dậy, cố gắng đứng vững cầm gậy đi đến trước mặt Ngô Hạn, ánh mắt ông cụ có tức giận có thù oán nhưng cũng có một chút thương yêu, đây cũng là con của ông đứt ruột đẻ ra mà, cũng là kết tinh mà thành, chỉ là ông giận Ngô Hạn đã làm ra một việc không thể chấp nhận, đặc biệt là đối với em gái ruột thịt của mình, với cương vị là cha, ông phải quản nghiêm xử phạt để làm gương cho con cháu mình cũng như là cái công bằng trong mắt người đời, dù sao gia tộc họ Ngô lại có sức ảnh hưởng trong quân đội.
Ngô lão gia đập gậy xuống sàn một cái thật vang: "Mày lại định làm gì, lỗi năm đó tao còn chưa xử phạt vợ chồng mày đâu"
Ngô Hạn cười một cái giễu cợt, giống như cảm thấy buồn cười với câu nói của ông cụ thốt ra: "Một cánh tay của tôi năm đó do Ngô Phỉ gây ra còn chưa đủ trả giá cho những câu nói đùa của tôi hay sao hả ông già?" Ngô Tần tức giận gầm lên một tiếng với Ngô Hạn: "Nói chuyện cho tử tế vào" tiếng quát làm cho vợ con Ngô Hạn phải giật cả mình.
Vợ Ngô Hạn - Phong Hương Nhã chề môi lườm nguýt Ngô Tần lầm bầm: "Làm gì mà la hét như vậy, định cắn người à"
Ngô Phỉ hiếm khi cáu gắt, nhưng tình hình hiện tại khiến ông phải kiềm đi lửa giận trong người, cảnh cáo Ngô Hạn cũng như vợ con của ông ta.
"Nếu còn không nói chuyện tử tế, thì mời ra ngoài, cổng về ở sau lưng mấy người.
Nơi này không hoan nghênh những người hãm hại anh em ruột thịt"
Ngô Hạn không sợ mà còn hất cằm lên như thách thức, không quan tâm lời nói của Ngô Phỉ cũng như Ngô Tần, nhìn Ngô lão gia một cách cợt nhả.
"Ba à, sao ba lại mù quáng như vậy, Ngô Tuyết đã đoạn tuyệt quan hệ với ba rồi, ba lại nhất quyết nhận nó về còn cất công làm bữa tiệc lớn này.
Còn mày nữa, đi theo cái thằng con nhà họ Thượng thì thôi đi, bây giờ còn cố tình xuất hiện ở đây để cho ba công khai nhận lại mày, có đáng mặt mũi không hả, đi thì đi cho khuất đi còn lảng vảng trước mặt ba làm gì không thấy xấu hổ khi bản thân quyết rời khỏi Ngô gia hay gì mà giờ lại đòi nhận về làm cô chủ nhỏ Ngô gia.
À, chắc là ở bên cái thằng họ Thượng nghèo nàn kia hết tiền nên mới quanh quẩn trước mặt ba để ba năn nỉ mày về đúng không? Nói cho mày biết, giờ tao đã về mày đừng hòng lấy một xu nhà họ Ngô, tài sản đó là của..."
*BỐP* một tiếng vang lên thật chát.
Mặt Ngô Hạn lệch sang một bên, dấu tay in đỏ, khoé miệng còn bị rách đến rỉ máu, tay Ngô Phỉ cũng cảm thấy rát và nóng.
Trong cơn nóng giận, không thể kiềm chế nỗi Ngô Phỉ đã xông đến tát vào mặt Ngô Hạn với sức lực rất mạnh, Phong Hương Nhã đứng cùng hai đứa con cũng ngạc nhiên há hốc chỉ biết đứng nhìn trong hoảng hốt.
Ngô Hạn bị tát một cái thật đau, ông ta cười sau đó thay đổi sắc mặt nắm lấy cổ áo Ngô Phỉ kéo mạnh đến trước mặt mình gầm gừ ánh mắt nhìn Ngô Phỉ như chém giết ngàn đao, thù hận nghiến răng: "Anh đừng tưởng đánh tôi được một lần liền muốn ngồi lên đầu tôi Ngô Hạn này không nhịn Anh nữa đâu" Ngô Tần cùng Lữ Ninh Ninh thấy Ngô Phỉ bị Ngô Hạn kích động nắm chặt cổ áo sợ Ngô Phỉ bị đánh liền tiến lên gỡ bàn tay đang nắm chặt kia.
Ngô Tần cố gắng kéo tay Ngô Hạn ra, Lữ Ninh Ninh thì ôm chồng mình sau khi thoát ra được bàn tay xấc xược kia Lữ Ninh Ninh liền lo lắng nhìn chồng sau đó sửa lại cổ áo ngay ngắn nghiêm chỉnh, Ngô Phỉ cười dịu dàng, lắc đầu trấn an: "Không sao, em đứng xa Anh ra đi"
Lữ Ninh Ninh hoàn toàn không có ý định nghe theo, biết rõ chồng mình sợ không kiềm nén được cảm giác mà đánh người thì bà sẽ bị thương nhưng bà lo cho chồng hơn.
Thấy vợ nhất quyết ôm cánh tay mình, Ngô Phỉ đành chở che sau lưng.
Khung cảnh đó đập vô mắt Phong Hương Nhã làm cho bà ta có chút ghen tỵ, Ngô Phỉ chính là mẫu chồng lý tưởng của bà ta nhưng không ngờ lại yêu một Lữ Ninh Ninh hiền hòa lại không có chút gì đặc sắc như mình cho nên bà ta đành nuốt ấm ức vào trong gả cho Ngô Hạn thô lỗ ăn chơi lại chẳng biết kinh doanh giống như Ngô Phỉ và Ngô Tần, là đứa con trai vô dụng nhất trong các anh em nhà họ Ngô.
Ác ý nhìn Lữ Ninh Ninh đầy căm phẫn, cũng chỉ là một cô tiểu thư có nét ngoài hiền lành thục nữ thôi có gì mà sắc sảo có