Cô ngồi bên cạnh Anh, tay nhỏ bé mềm mại được mỹ nam nào đó o bế trong lòng bàn tay to lớn thon dài.
"Chiều có tiết học, nên tôi không thể cùng Vân Tổng ăn cùng nhau được rồi"
Cánh mi u buồn rũ xuống, ánh mắt thất vọng bị che phủ bởi cánh mi dày Cô thấy hắn chỉ mím môi, cụp mắt và không có ý định lên tiếng.
"Vân Tổng, tôi kh...."
"Tôi cứ nghĩ em sẽ đồng ý nói chuyện với tôi dù chỉ một lần, chúng ta nên nói chuyện rõ ràng với nhau, để mọi chuyện kết thúc êm đẹp để không ai còn vướng bận trong lòng.
Nhưng có lẽ tôi đã đoán sai, ngay cả khi tôi hèn mọn cầu xin em, em vẫn không thể mở lòng với tôi dù chỉ một ít" Vân Ngạn bỗng dưng nói, ánh mắt hắn nhuộm màu đượm buồn nhìn cô một cách nghiêm túc sau đó lại cười giống như cười tự châm biếm bản thân mình, cô cảm thấy hắn đang tự chế giễu bản thân giống như hắn tồi tệ đến mức người người xa lánh ngay cả một cuộc nói chuyện cũng chẳng có.
Ngao Trạch Vũ dù không hiểu ẩn ý hiện tại của hai người đang nói là gì, Anh cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: "Mọi chuyện rồi cũng sẽ phải kết thúc, em nên làm rõ mọi chuyện với anh ta.
Chiều nay em cứ đi đi, Anh sẽ đi cùng em, nhé?"
Cô muốn nói với Anh, mọi chuyện giữa cô và Vân Ngạn cô nhớ không lầm là bản thân đã làm rõ với hắn ta rồi, thậm chí cô còn nói rất nhiều lần là đằng khác nhưng cái tên Vân Ngạn kia cứ cố chấp cứng đầu không chịu nghe cô nói, nằng nặc đòi cái gì mà theo đuổi cô.
Mọi chuyện cũng nên kết thúc, Anh đã nói như vậy rồi cô cũng nên một lần cuối nói rõ với hắn.
Chắc chắn hắn không thể lợi dụng thời cơ trùm bao tải rồi bắt cóc cô về nước K được.
Sau khi toan tính xong xuôi, cô nhìn Vân Ngạn nghiêm túc nói.
"Được chiều nay tôi sẽ cùng ăn một bữa với Vân Tổng, mấy giờ vậy ạ"
Khoé Vân Ngạn vui mừng rõ thấy: "Giờ giấc tùy em quyết định"
Cô mím môi nghĩ nghĩ cuối cùng hạ quyết định: "Vậy 2h chiều nay nhé"
"Tôi sẽ đến trường đón em, Khiết!"
"Không cần đâu, Anh ấy đến đón tôi rồi" Cô chọt chọt lên ngực Ngao Trạch Vũ làm Anh nhột nhột hết cả lên.
Vân Ngạn chỉ có chút buồn nhưng cô đồng ý hẹn cùng hắn là hắn vui lắm rồi.
Dù biết bản thân đang thấp hèn đến mức nào nhưng mà để cảm nhận được một chút không gian yêu đương Hắn chấp nhận hèn hạ, nhưng cuối cùng trong việc *yêu đương* này chỉ có một mình hắn yêu mà thôi, trái tim tôi dành tặng cho em nhưng em dành trái tim mình cho người đàn ông tốt hơn tôi.
Hằng đêm hắn đã hối hận đến mức nào, không ngừng tưởng tượng cảnh cô dịu dàng bên cạnh rồi bọn họ sẽ sống như những gia đình khác có tình yêu có những đứa con xinh đẹp, cô sẽ là cô vợ đảm đang yêu thương hắn.
Nhưng một giấc mộng vỡ nát khi chính hắn còn không bào chữa được thù hằn trong cô thì những mộng tưởng đó có là cái gì cơ chứ.
Vân Ngạn rời khỏi Ngô gia tâm trí cứ ở đâu đâu, Ngô Phỉ tỏ một chút thương khi thấy một anh chàng cao ngạo trưởng thành trong đau thương lại có dáng vẻ vì yêu mà không ngại, nếu con gái ông - Ngô Chử Đồng đồng ý thì ông mong hai đứa sẽ bù đắp tổn thương và lấp đầy nổi đau cho nhau.
Ông còn nhớ lúc trước, Ngô Chử Đồng quen một chàng trai ngoại hình giống với Vân Ngạn, đường nét trên gương mặt cũng có chút giống ngay cả dáng vẻ không nghiêm túc khi nói chuyện cũng y đúc.
Người con trai đó là mối tình đầu của Ngô Chử Đồng khi vừa lên 20 tuổi, cái cảm giác yêu đương ngọt ngào và rồi vỡ òa khi thấy người con trai đó quấn quýt một cô bạn thân 3 năm ngay ở trong ngôi nhà cậu ta, mối quan hệ mập mờ sau lưng Ngô Chử Đồng tích trữ cũng gần 3 tháng, mà bản thân Ngô Chử Đồng quen cậu ta cũng vừa hay 3 tháng, vừa bắt đầu thì cậu ta đã cho đội nón xanh đau đớn, kể từ đó về sau Ngô Chử Đồng thay đổi tính cách hoàn toàn, bên ngoài dịu dàng nhưng bên trong đã cứng cỏi và lạnh nhạt đến mức nào đặc biệt là đối với nam nhân, một cái liếc nhìn còn lười, Ngô Chử Đồng tỏ ra chán ghét Vân Ngạn đều có lý do cả vì những ám ảnh trong quá khứ kéo dài trong tâm trí cho đến tương lai đã dằn vặt trái tim cô gái vốn từng yếu đuối ấy như thế nào.
Nhiều lúc ông nghĩ con gái mình bị trầm cảm, nhưng thấy con gái vẫn đối xử bình thường với người thân thì ông cũng an lòng rồi.
Theo ông thấy Vân Ngạn cũng là một con người tốt vì quá khứ ấy quá đỗi thương tâm khiến cậu ta phải sống trong sắt đá cứng cỏi bên ngoài lẫn bên trong nhưng sau cùng vẫn còn con người có tim có tâm có lý trí.
Cậu ta liều lĩnh lao đầu vì chữ yêu chữ thương cũng đủ chứng tỏ Vân Ngạn thực sự là một nam nhân có thể đem lại tình yêu và an toàn cho cô gái đó.
Đúng 1 giờ Vân Ngạn đã có mặt, hắn hẹn cô ở một nhà hàng cổ bình yên mang nét hoài cổ xưa, hắn là con người yêu thích những thứ xưa cổ cho nên mới chọn địa điểm này, càng hợp hơn khi cô là người thích nơi yên bình, vừa hay nơi này lại hợp ý cả hai.
Hắn nôn nóng trong lòng, ngồi ở gian phòng cứ 5 phút lại đi ra xem một lần, mãi cho đến khi bóng dáng nhỏ bé được chở che bởi một chàng trai cao ráo tuấn tú, gương mặt non nớt thấp thoáng nụ cười trẻ con tinh nghịch, hắn lưu luyến mãi không buông cứ đứng ở cửa nhìn xa xăm như tham lam mong chờ cũng có chút tiếc nuối.
Ngao Trạch Vũ không muốn tạo thêm không khí ngượng ngùng, chỉ muốn hai người nói chuyện thoải mái thẳng thắn với nhau.
Anh cũng không muốn ngồi cùng cái tên kia, cứ hễ gặp hắn là Anh phải nổi đoá chửi bới nhau một trận mới hả dạ.
Cho nên, Anh quyết định ngồi trên xe cho đến khi cô giải quyết mọi chuyện xong xuôi.
Thượng Khiết My được Vân Ngạn dẫn đến gian phòng cuối, vì đây là nhà hàng cổ cho nên mọi thứ được trưng bày đều xuất phát từ thời xa xưa, không phải là những tách trà, ghế, bàn kiểu cách hiện đại mà là một tách trà bên ngoài có màu trông hơi cũ như lại rất sạch sẽ, ghế ngồi được thay thế bằng một cái thảm ngồi bệt dưới đất.
Hắn cẩn trọng tỉ mỉ vừa thấy cô ngồi là ân cần hỏi: "Em muốn uống gì"
Cô bất ngờ với giọng nói hiện giờ của hắn, trong đó chứa dịu dàng còn có yêu chiều: "Tôi dùng gì cũng được"
Vân Ngạn nhanh chóng bảo phục vụ đang đứng bên cạnh: "Cho một ly sữa nóng và một tách trà" dù đến đây từ rất sớm nhưng trên bàn chẳng có lấy một ly nước nào, có lẽ hắn đang đợi để cùng cô.
Cô không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề của mình đến ngày hôm nay: "Tôi nói thẳng với Anh, tôi mong đây là lần cuối cùng chúng ta chấm dứt chuyện này hoàn toàn mà không có bất kì dây dưa nào nữa"
Trong mắt Vân Ngạn le lói một chút không vui, cô vừa dứt lời là thấy đáy mắt hắn ta có nổi tuyệt vọng vô cùng lớn.
Nếu trước đây khi thấy ánh mắt hắn tối lại, thì cô sẽ biết được rằng đây là ám chỉ dấu hiệu hắn bắt đầu nổi cơn thịnh nộ sau đó đập nát đồ, nắm chặt túi xách trên đùi chuẩn bị vụt chạy nhưng không...Vân Ngạn vẫn ngồi đó, khuôn mặt ảm đạm có chút buồn bã, hắn không nổi điên rồi lại đập đồ như trước mà là đang chăm chú lắng nghe những lời cô chuẩn bị nói tiếp theo.
Vân Ngạn...hắn thực sự cho cô rất nhiều bất ngờ, nhưng cho dù hắn có tốt như thế nào cô cũng không muốn ở cùng hắn vì những kí ức ám ảnh vẫn ở quanh quẩn trong tâm trí này, không thể nào chấp nhận được, cô sợ hắn.
Huống hồ, giờ đây trái tim cô không thể chứa thêm ai nữa vì đã có người đó rồi.
"Hợp đồng đã kết thúc, tôi mong Anh hãy thức tỉnh đừng lấy bản hợp đồng đó bắt ép tôi quay lại bên cạnh Anh"
"Được" hắn nói.
"Tôi không phải là vị hôn thê của Anh nữa, mong Anh cũng đừng mở miệng cho rằng tôi là vợ của Anh"
"Được, tôi đồng ý"
"Mong Anh đừng bám lấy tôi, cuộc sống hiện tại của tôi đã yên ổn, tôi có gia đình có người yêu và những người bạn, Anh cũng nên tìm một người thích hợp hơn là tôi"
"Nhưng Tôi yêu Em, chỉ duy nhất mình em mà thôi"
"Ngoài em ra, tôi chẳng rung động thêm một ai nữa"
"Vân Ngạn!...Làm ơn đi, đừng bám lấy tôi, ngoài kia có bao nhiêu cô gái tốt và hoàn hảo tại sao lại cố chấp thích một người không thích Anh"
"Đối với Tôi, trên đời này chỉ có duy nhất một mình em là tốt, là đủ hoàn hảo.
Khiết! Làm ơn, chuyện gì tôi cũng sẽ đồng ý nhưng hãy để cho tôi được phép theo đuổi em"
"Tôi...xin em!"
Hắn kích động nắm tay cô luyến lưu muôn phần, ngay lập tức cô rút tay lại.
Hắn cúi mặt nhìn vào bàn tay vừa mất đi hơi ấm, cảm giác trống trải bao quanh.
Trong giây phút ngắn ngủi đó, cô thấy ánh mắt hắn ta dao động, một màn sương mù bao quanh mắt và rồi động lại thành lệ.
Một người đàn ông ác bá tàn bạo lại rơi một giọt nước mắt vì cô, người đàn ông trước đây trải qua bao nhiêu trận sinh tử nguy hiểm chưa bao giờ rơi dù chỉ một lớp màn sương động mắt.
Hắn cười, nụ cười thật chát, tim quằng quại nhói lên từng hồi, là do bản thân hắn đáng thương đến cuối đời vẫn không bao giờ có được hạnh phúc, ánh mắt Vân Ngạn giờ đây chỉ toàn là hụt hẫng.
Giọng hắn như đứt quãng lại có chút u buồn sầu não uất nghẹn: "Chuyện chúng ta đã kết thúc rồi, sau này em cũng đừng sợ tôi như thế.
Nếu em không cho phép tôi yêu em hay theo đuổi em vậy chúng ta thử làm bạn nhé, tôi sẽ cố gắng quên đi đoạn tình cảm lần đầu được rung động này để nó vùi lấp thật sâu thật sâu để em không còn cảm giác nó ghê tởm nữa"
"Còn nếu tôi không thể, thì mong em cho tôi đứng nhìn em từ góc thật xa, dù chỉ là một bóng lưng, góc áo nho nhỏ"
Dứt câu không cho cô trả lời mà lại dứt khoát đứng dậy, trông hắn gấp gáp đi nhanh.
Dù chỉ là vài giây ngắn ngủi nhưng trong giây phút đó Cô đã thấy bờ vai hắn run lên từng hồi.
Vân Ngạn...xin lỗi Anh, tôi không thể.
Ra ngoài nhà hàng liền bắt gặp Ngao Trạch Vũ đang tựa lưng trên thành xe, hai tay ung dung khoanh tròn trước ngực, dáng vẻ tuấn tú thong thả thu hút nhiều ánh nhìn, có nhiều cô gái còn gan bạo lén lút đến gần Anh xin số điện thoại hoặc là wechat, nhưng đáp lại tình cảm nồng nhiệt kia Anh cho một gương mặt lạnh kèm một từ để đáp trả yêu mến "CÚT"
Những cô gái đau lòng, úp mặt vào tay khóc thút thít sau đó chạy vụt đi, Vân Ngạn đút tay vô túi quần sẩy chân dài đi đến, khi đi ngang Anh chân hắn dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn đối phương: "Tôi từ bỏ việc cũ, việc dừng theo đuổi chỉ là nhất thời.
Còn chuyện giữa cậu và tôi vẫn là nên kéo dài đến khi có kết quả Ngao Tổng nhỉ?"
Anh không nhìn hắn, đôi mắt nhìn đâu đó xung quanh, đáp: "Chỉ cần Vân Tổng đừng bám lấy vợ tương lai của tôi thì việc gì tôi cũng sẽ chơi cùng với Anh"
Vân Ngạn nhếch mép khinh thường, nói chuyện thì cần gì thêm ba từ *vợ tương lai* vào làm gì.
Hắn đâu phải thiểu năng không biết hai người họ đang là tay trong tay, đâu cần chọc tức hắn như vậy.
Vân Ngạn hầm hừ một lúc sau đó đeo kính râm đen đi vào xe của mình, chiếc xe vừa phóng nhanh chạy đi cũng là lúc Thượng Khiết My đi ra từ nhà hàng.
Cô chạy đến là mấy cô gái xung quanh biết nguyên nhân bị từ chối liền tản ra hụt hẫng rời đi, thoáng chốc chẳng còn một ai đứng đấy ngắm nhìn tuyệt phẩm giai nhân.
Anh mở cửa xe, cô gái nhỏ nhanh nhẹn ngồi vào, ân cần gài dây đai an toàn cho cô xong thì bản thân mới đi sang ghế lái.
Trên đường, cô kể lại mọi sự việc từ lúc gặp Vân Ngạn, nguyên nhân và sự dây dưa không hồi kết, cứ ngỡ Anh sẽ hỏi cô rất nhiều điều nhưng không ngờ Anh lại chẳng hỏi điều chi, chỉ mỉm cười nói: "Giờ thì không còn lo âu nữa rồi"
Cô gật đầu: "Vâng"
Nhìn con đường phía trước cô thấy xa lạ, đâu phải đường về nhà đâu nhỉ.
Cô thắc mắc nhỏ giọng nhắc nhở: "Vũ...Anh đi sai đường rồi"
Anh vẫn giữ vô lăng không có ý định vẹo, bình tĩnh an nhàn tay để trên thành cửa đồng thời chống cằm nói: "Anh đưa em đi ăn KFC,