Gần đến mức chóp mũi 2 người chạm nhau, như có tia điện xẹt ngang qua.
Thượng Khiết My bừng tỉnh...mở to đôi mắt long lanh nhìn Anh, vành tai và 2 má đỏ như trái lựu.
Đẩy đẩy bả vai Anh ra xa, vội vàng đứng ngay ngắn lại.
Lắp bắp nói: "Em....em đến đây đưa đồ ăn cho An..Anh"
Ngao Trạch Vũ nhếch mày cười khẽ, 1 tay đút vào túi quần, 1 tay xoa xoa đầu Cô 1 cái, sảy chân bước vào phòng thí nghiệm.
"Em vào đây"
Bước chân của Cô hơi chần chừ.
Thấy đằng sau không tiếng động.
Anh xoay người lại thấy nha đầu ngốc vẫn đứng đó, lắc đầu cười trừ.
"Em vào đi, bọn họ đi ăn hết cả rồi"
Nghe thế, Cô mới chầm chậm bước chân đi vào.
Đầu nhỏ dò xét xung quanh...!
Hửm không tin lời nói của Anh ư?
Đặt cơm hộp và sữa trước mặt Anh, tay nhỏ loay hoay lấy đũa, muỗng và khăn giấy đặt ngay ngắn bên cạnh.
"Anh ăn đi, em xuống căn tin ăn"
Không đợi Anh trả lời, nhanh chóng cầm hộp cơm và sữa trên tay xoay người rời đi.
Đi chưa được 3 bước đã nghe giọng nói của Anh vang lên bên tai.
"Em ngồi đây ăn với Anh đi, dù sao ở đây cũng chỉ có mình Anh"
Nghe câu nói "ở đây chỉ có mình Anh" trong lòng Cô cảm thấy Anh thực sự cô đơn.
Đưa mắt nhìn căn phòng lớn...!
Đúng là rất cô đơn, cả phòng chỉ có 1 mình Anh...haizz dù sao mình cũng không nên bỏ Anh ấy ở lại 1 mình.
Ăn chung cũng được mà, không sao cả.
Xoay người...kéo ghế....mở hộp cơm ra ngồi ăn với Anh.
Anh khẽ cười, cúi người ăn phần cơm của mình.
Gấp miếng thịt ngon bỏ vào phần ăn của Cô.
"Em ăn đi"
Vội gấp thịt trả lại, chu môi nói: "Anh ăn đi, em cũng có thịt mà"
Lại gấp thịt đưa trở lại: "Ăn đi cho mau lớn"
"....." xí! Em cũng lớn mà.
Anh lại khi dễ em.
Hừ! Dỗi.
Lúc này bên ngoài văng vẳng tiếng cãi nhau của Dương Tề Vương và Dật Hoàng.
Anh bóp mi tâm.
Haizz chưa thấy người đã nghe tiếng.
Ngao Trạch Vũ nhẹ nhếch mí mắt, nhìn cô gái có hơi run rẩy, mặt thất thần nhìn chằm chằm hộp cơm trước mặt.
Đưa tay lay nhẹ vai Cô.
"Em sao vậy, sao lại thất thần"
"Bọn họ...trở lại rồi"
"Ừ không sao em ăn tiếp đi"
Cô khóc không ra nước mắt.
Ăn tiếp sao mà được ah, trong phòng có 1 nam 1 nữ ngồi ăn.....sẽ dễ hiểu lầm lắm a~
Tiếng nói chuyện ngày càng đến gần, dây thần kinh của Cô trở nên căng thẳng.
..
"Tớ bảo cậu rồi, đừng có lấy mà cậu cứ...cứ...củ cải trắng cậu cũng ở đây sao"
Giơ tay lên chào ngượng ngùng: "Ờ..ừm..chào các cậu"
Dương Tề Vương cười trêu chọc đứng sau lưng Anh: "2 người trốn ở đây bồi đắp tình cảm sao hahaha...khụ...Ngao Ca sao Anh thụt cùi chỏ em"
Dật Hoàng ôm bụng cười hả hê tay đưa tấm thiệp đặt trên bàn.
Rồi nhanh chóng đút tay vào túi quần ho khan vài tiếng.
"Ngao....Ngao Ca cái này là thiệp mời...khụ...thiệp mời sinh nhật của Thượng Giả Nhi đưa cho Anh"
Anh nhăn mặt, dừng động tác gấp đồ ăn: "ai bảo cậu lấy"
"Em...em cái này là Tề Vương hấp tấp lấy, chứ em cũng không muốn lấy, em biết Anh đâu thích cô ta"
Ngao Trạch Vũ đưa mắt lườm cái tên đang cúi đầu đứng trong góc, tay còn nắm lấy góc áo, tỏ vẻ biết tội.
Hừ! Đây là tỏ vẻ để được hoan hồng.
Đừng có mơ!!!
Giọng trầm đi vài phần: "Cậu...giải thích cho tôi nghe"
Dương Tề Vương chớp chớp mắt, giọng yếu xìu, ngoan ngoãn nói:
"Em thắc mắc tưởng thư tình định mở ra đọc rồi trả lại ai ngờ cậu ta không nói không rằng bỏ đi luôn, còn quay người lại nói với em là phải đem cho Anh"
"Tại sao không vứt"
"Em cũng định vứt mà cậu ấy nói là vứt là sẽ đem thiệp đến nhà mời em đi luôn...nên em...em mới"
Ngao Trạch Vũ bất lực thở dài 1 hơi: "Haiz cậu đây là đang bán