Dương Tề Vương vội vàng khôi phục lại lý trí, cười như một tên ngốc.
Gỡ gạt lại lỗi lầm ngốc nghếch của mình.
"Hahahaha hahaha nảy giờ mình đùa cho vui thôi, mình chỉ đi với 2 cậu thôi mà, còn Củ cải trắng thì có Ngao ca lo rồi, cần gì tới lượt mình hahaha"
Dật Hoàng chế giễu: "Mắc cười quá đi, không biết cậu có cửa để lo hay không mà tới lượt "
"Cái tên nhãi ranh này, cậu nói xàm cái gì đó"
Dương Tề Vương liếc mắt trừng Dật Hoàng một cái rồi đảo mắt vừa nói vừa dò xét biểu cảm trên mặt Anh.
Ui chùi, sắc mặt vẫn còn đen lắm, chưa tốt mấy.
Lần này chắc mình no như trái mít rồi!!!!! Huhu.
Hết cách rồi.
Trong 36 kế...chạy là thượng sách.
Chuồn thôi!!!!
Quay người lại, hai tay lôi lôi kéo kéo 2 con người nào đó cùng với sắc mặt khó coi không chịu hợp tác.
Dùng hết sức lực kéo kéo đẩy đẩy, bất lực nói: "Hai cái tên lì lợm này, đi nhanh coiiiii"
Haizz cuối cùng hai con trâu nước cũng động đậy chân chịu phối hợp rồi.
Ta nói nó mợt gần chết vậy đó....!
Trước khi đi ngang qua Cô, Dật Hoàng còn thuận tay lôi kéo cánh tay Lưu Ý Viên đi.
Lưu Ý Viên bất ngờ bị kéo nên hét toáng: "Này, cậu lôi mình làm gì, mình đi cùng Tiểu Khiết mà!"
Dật Hoàng vẫn không buông tay:
"Cậu đi với mình chỉ đường dùm bọn này với, tụi mình không quen chỗ này"
Lưu Ý Viên liên tục đấm lên ngực, cố gỡ những ngón tay rắn chắc đang nắm lấy cánh tay mình.
"Cậu...cái đồ điên này, cậu đi đến đây không biết bao nhiêu lần rồi.
Không quen là sao hả"
Dật Hoàng bị đánh túi bụi nhưng vẫn lì đòn, buông cánh tay ra...Lưu Ý Viên cứ tưởng hắn ta đã chịu tha mình ai mà có ngờ, cái con người này lại lưu manh ôm lấy eo nhỏ của Cô (Lưu Ý Viên) xách đi.
Chân dài của Dật Hoàng sảy bước đi thật nhanh, mới đó đã mất hút ở cổng, đi vào cửa chính.
Lưu Ý Viên bị xách đi, hoảng hốt tức giận la hét: "Bỏ xuống coiiii cái tên chết tiệt này, bà đây không phải bao cát để cậu muốn xách là xách nha.
Bỏ xuống bỏ xuống"
Vừa nói vừa dùng tay nhỏ đánh đánh lên hông của Dật Hoàng.
Nhưng với sức lực yếu ớt của Lưu Ý Viên cũng chỉ đủ gãi ngứa.
Chết tiệt! Cái tên lưu manh biến thái này, da làm từ da trâu ha gì á, đánh quài mà không bỏ ra ngược lại lại làm cho tay Cô (Lưu Ý Viên) đau đến đỏ bừng lên.
Lưu Ý Viên giẫy giụa kịch liệt 1 hồi.
Đến cuối cùng mệt mỏi đầu hàng mặc cho Dật Hoàng xách mình như xách gà.
Lưu Ý Viên trước lúc bị xách lôi đi, Cậu ấy còn nắm chặt cánh tay Cô, 2 bên giằng co khiến Cô đứng không vững, ngã người té ra sau.
Hả!!!
Té nữa hả trời!!!!!
Cô nhắm tịt mắt.
Cả người loạng choạng ngã về sau.
Trong lòng tràn đầy bất an....!
Bỗng nhiên lúc này....!
Bên hông truyền tới cảm giác rắn chắc từ 1 bàn tay mạnh mẽ đang ôm trọn chiếc eo thon nhỏ của Cô vào lòng.
Tay Anh nắm trọn eo cô vào vòng tay của mình.
Ha! Cái eo này...thật nhỏ!
Mặt Anh phóng đại trước mặt Cô.
Ánh mắt vừa ngây ngô vừa hoảng loạn mở to nhìn Anh.
Tay theo lẽ tự nhiên ôm cổ Ngao Trạch Vũ.
Cô liếm liếm môi rồi lại cắn môi dưới, chớp chớp mắt ngây thơ nhìn.
Giọng có chút ngượng nghịu.
"Anh...anh cho em đứng...đứng dậy"
Anh nhìn Cô, ẩn ý trêu chọc lại bắt đầu nổi lên.
Không những không đỡ Cô dậy mà bàn tay bên hông gắt gao ôm chặt hơn.
Tham lam vuốt ve eo nhỏ.
Gần Cô như vậy, thấy được vẻ đẹp tinh khiết của thiếu nữ, yết hầu của Anh khẽ trượt, cổ họng khô khốc, mùi hương của Cô đang bao vây quanh mũi của Anh.
Hương hoa nhài nhàn nhạt.
Thật thơm!!!
Chân mày hơi nhíu lại, Cô bị cánh tay đặt bên eo của Anh làm cho nhột nhột, cả người vặn vẹo ẹo ẹo qua lại.
Ngao Trạch Vũ nhìn Cô với ánh mắt đầy ý cười và hứng thú, nhếch miệng cười xấu xa.
"Em sao vậy, em tự đứng dậy cũng được mà"
Thượng Khiết My vừa trả lời, vừa ẹo người, giọng nói giống