Quản lý ngơ ngác không hiểu, nhưng ông ta làm ở đã lâu, nên hiểu được Ngao thiếu gia này sa thải ai đều có nguyên nhân hợp lý và thích đáng, chứ không phải thích sa thải ai thì sa thải.
"Vâng thưa thiếu gia"
Anh nhân viên đứng bất động từ nảy giờ trong góc, nghe Anh nói vậy liền phản ứng lại, chạy ra khỏi quầy hét lớn.
"Quản lý, sao lại đuổi tôi.
Tôi đã làm gì sai cơ chứ"
"Anh là cái tên chết bầm nào mà dám sa thải tôi.
Hả?"
"Ỷ có tiền rồi muốn làm gì làm hay gì"
"Đúng là cái tên chỉ biết nằm không xoè tay xin tiền ba mẹ"
Nghe thấy tiếng hét lớn, Thượng Khiết My liền ngẩng đầu lên.
Bỏ tay ra khỏi màn hình điện thoại.
Nhìn về phía Anh trông thấy sắc mặt Anh bây giờ cực kỳ khó coi.
Định kéo tay Ngao Trạch Vũ lại nhưng Anh đứng khác xa so với tầm tay của Cô, muốn lao xuống nhưng chân lại cách mặt đất 1 khoảng xa, nếu liều lĩnh phóng xuống thì chỉ có nước trật chân.
Thở dài bất lực, lo lắng nhìn Ngao Trạch Vũ đang đằng đằng sát khí đứng đó.
Quản lý thấy người nhân viên không biết trời cao đất dày là gì này đang lớn tiếng với Anh, liền kéo tay hắn lại.
"Cậu im mồm lại cho tôi"
Anh nhân viên nóng tính, gạt tay Quản lý ra, giọng lớn hơn, khiến tất cả mọi người trong phòng bắt đầu để ý đến, nhạc cũng từ đó mà nhỏ dần nhỏ dần.
"Hắn ta là cái tên chó chết nào mà bắt tôi im mồm.
Có phải hắn ta cho ông tiền đúng không?"
Ngao Trạch Vũ đút 1 tay vào túi quần, cười khẩy 1 cái rồi ánh mắt từ đó cũng thay đổi mà lạnh đi vài phần, tơ máu hằn lên.
Như tia chớp lao lại người hắn ta tóm lấy cổ áo ghì mạnh.
Đám người trong phòng xôn xao.
Tất cả đều chăm chú nhìn.
Bọn Dật Hoàng nhanh chóng đi lại cản nhưng đã bị ánh mắt đằng đằng sát khí kia doạ cho lùi lại.
Cô ngồi trên ghế che miệng hốt hoảng.
Muốn ngăn lại nhưng không xuống ghế được.
Ngao Trạch Vũ hai mắt đỏ ngầu nghiến răng nói:
"Cái tên CHÓ CHẾT mà mày nói là tên phát tiền hằng tháng cho MÀY ĐÓ"
"SAO? Sao không mạnh mồm nữa"
"Nếu mày dám nhìn người của tao thêm 1 lần nữa...đôi mắt này của mày, tao không đảm bảo sẽ thấy được ánh sáng của ngày mai đâu"
"CÚT"
Ngao Trạch Vũ buông cổ áo hắn ta ra, đẩy 1 cái thật mạnh, khiến cho hắn ngã nhào xuống sàn.
Quản lý tốt bụng đỡ cậu ta đứng dậy, cung kính cúi đầu chào Anh 1 cái rồi kéo nam nhân viên kia rời đi.
Ngao Trạch Vũ liếc nhìn những người đang nhìn về phía này.
Một ánh mắt khiến họ sợ hãi không dám nhìn nữa.
Kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Cô, giọng hạ xuống, nhẹ nhàng nói: "Em khát không, Anh lấy nước cho em uống"
Chỗ của tên nhân viên vừa nãy đã được thay thế bằng 1 người khác.
Anh nhìn người nhân viên: "Nước uống"
3 phút sau, người nhân viên bê khay nước ra.
Cô nhìn chất lỏng màu sắc lấp lánh đẹp đẽ trong ly.
Ánh mắt vừa bất ngờ vừa tò mò muốn thử.
Woa thật muốn uống hết những ly nước này.
Ánh mắt của Cô đổ dồn vào những ly nước bắt mắt kia, bị thứ nước lấp lánh đó mê hoặc, cất giọng hỏi nhưng mắt không nhìn Anh: "Em muốn uống tất cả"
Anh nhăn mày, giọng nghiêm