Từng cú đánh dã man hạ xuống người của Lưu Ý Viên.
Lưu Ý Viên cắn răng chịu trận.
Không kêu đau cũng không rơi lệ.
Bọn này không xứng để Lưu Ý Viên - Cô phải rơi lệ.
Đám cẩu tiểu thư!!!
Đám Tuyết Liễu càng đánh lại càng hăng, dùng hết lực đánh lên cơ thể đã kiệt sức trả thù cho ban nãy Lưu Ý Viên đã ngạo mạn với bọn họ.
_____________
Bên này, Tôn Sơn Hạ đang cắm đầu chạy trối chết.
Mắt thấy xa xa Dật Hoàng đang chơi game, Tôn Sơn Hạ dùng hết sức lực ở đôi chân chạy thật nhanh.
Dật Hoàng đang mải mê chơi game thì thấy có bóng dáng nhỏ bé đang thở hổn hển đứng trước mặt mình.
Tay đang chơi game chợt dừng lại.
"Sơ Hạ, có việc gì sao?"
Tôn Sơn Hạ tay chống hông vừa thở, vừa cố gắng nói cho rõ từng chữ:
"Nhanh! Mau lại WC nữ ở tầng 2.
Hình như bạn của Ý Viên bị đánh rồi"
Dật Hoàng và Dương Tề Vương ngớ người cùng nhau "hả" 1 tiếng.
Bạn của Lưu Ý Viên...!!!!!...lẽ nào...!
"CỦ CẢI TRẮNG" 2 người đồng thanh.
Dật Hoàng cùng Dương Tề Vương vội vàng đứng lên.
Dật Hoàng gấp gáp nói: "Tề Vương, cậu mau gọi cho Ngao Ca.
Mình đến đó trước"
Dương Tề Vương nhanh chóng bấm số, tay cũng bắt đầu run lên: "được, cậu nhanh lên"
Dât Hoàng đi theo sự hướng dẫn của Tôn Sơn Hạ tức tốc chạy đến thang máy tầng 2.
Phải thật nhanh...nếu không...!
Lần này mình phạm sai lầm to rồi.
Ngao Ca....thật xin lỗi vì không trông chừng củ cải trắng thật tốt!
Thật xin lỗi...!
Sự bất an trong lòng Dật Hoàng dâng trào.
Dương Tề Vương bên này cầm điện thoại gọi, áp lên tai, nhanh chóng đầu đầu dây bên kia bắt máy, rồi giọng Anh vang lên bên tai, đáy lòng của Dương Tề Vương khẽ run, trán bắt đầu đổ mồ hôi ròng ròng.
"Alo, có việc gì" giọng Anh không lạnh cũng không ấm.
Trầm trầm ấm ấm.
Dương Tề Vương siết chặt bàn tay bất chấp sự bất an của mình nói nhanh, nói chậm chỉ sợ Củ Cải Trắng càng nguy hiểm thêm: "Ngao Ca, nhanh đến WC tầng 2, củ cải trắng gặp nguy rồi"
!!!!!!!!
"CÁI GÌ" Tay Ngao Trạch Vũ siết chặt điện thoại trong tay đến mức các khớp tay đều kêu lên răn rắc.
Sau khi Anh cắt ngang cuộc điện thoại.
Dương Tề Vương cũng đã nhanh chân hướng đến thang máy tầng 2 mà cắm đầu chạy.
Cứu người, không thể chậm trễ.
Ngạn Hữu thấy vẻ mặt Anh trở nên lạnh lẽo, liền hỏi: "sao vậy?"
Anh không trả lời mà ngay lập tức chạy thật nhanh về phía thang máy Ngạn Hữu không hiểu chuyện gì ngớ người 1 giây rồi cũng bắt đầu đuổi theo sau Anh.
Một trước một sau đi vào thang máy.
Anh siết chặt nắm đấm đến độ gân xanh đều hiện lên, cả người toả ra khí lạnh khiến Ngạn Hữu đứng bên cạnh phải rùng mình.
Lòng Anh giờ đây như lửa đốt, tràn đầy lo lắng.
Mày nhíu chặt, lòng đầy nghi vấn hiện ra.
Rõ ràng nơi tổ chức sinh nhật nằm ở tầng 1, tại sao em ấy lại đi đến tận tầng 2?
Cuối cùng thang máy cũng mở cửa dừng ở tầng 2.
Ôm 1 bụng nghi vấn cùng sự tức giận thịnh nộ trong lòng bước ra.
Tuyết Liễu đắc ý cười, nhìn Lưu Ý Viên bị đánh đến nỗi mặt toàn là máu me, vết trầy xước trên mặt dữ tợn.
Cô ta cười hả hê, dùng ngón tay nâng gương mặt đầy rẫy vết thương của Lưu Ý Viên, siết chặt cằm của nàng, nhếch mép khinh thường: "Dám đụng tới bổn tiểu thư của Tuyết Gia mày chán sống rồi hahaha"
Tuyết Liễu luôn ỷ mình là con nhà có chút giàu có và địa vị trong xã hồi sinh ra đã hống hách ngạo mạn, chướng mắt ai liền xử đẹp người đó không nhân nhượng vì nghĩ có gia đình phía sau chống lưng, ai dám làm gì được Cô ta.
Rất được Tuyết Gia yêu thương nâng như trứng.
Từ nhỏ cô ta luôn cho mình là nhất, là tiểu thư quyền quý nên đâu để ý đến những gia tộc mạnh hơn mình.
Cô ta cười 1 cách sảng khoái nhưng không hề biết rằng người mà bị cô ta đánh thê thảm lại là con gái rượu của Lưu Hiểu Hải, cháu gái của Lưu Hiểu Quyền - 1 lính đặc nhiệm tinh nhuệ, và ông ấy cũng