Nhưng đều mà Anh không thể ngờ đó chính là vòng tay trên eo Anh vẫn còn đó, vẫn còn ôm chặt lấy chiếc eo rắn chắc cuồn cuộn của mình.
Anh đắc ý, giả bộ ôm trán bất lực nhìn Ba Mẹ Cô, nhưng trong lòng thầm vui sướng đến chín tầng mây xanh.
Ah Anh lại quên mất, Tiểu Nha Đầu này không muốn rời xa Anh.
Cười xấu xa!
Người con gái trong lòng y như đang thưởng thụ vậy, gương mặt không còn tái nhợt như lúc đầu nữa mà thay vào đó là sự an tâm, cơ mặt căng thẳng cũng đã giãn ra.
Giờ đây, Cô lặng lẽ nằm trong lòng ngực to lớn mà đánh một giấc thật say.
Thượng Minh Lữ và Ngô Tuyết chứng kiến một màn như vậy, liền không nói thành lời, chỉ biết cứng họng mà trơ mắt nhìn.
Anh nắm lấy từng ngón tay mềm mại không xương khẽ gỡ ra nhưng chỉ cần gỡ được một ngón thì cô lại dùng sức ôm chặt hơn cọ cọ đầu vào mặt Anh.
Cái eo rắn chắc bị ôm chặt liền khó thở, Anh thở hắt hơi một hồi, sau đó một tay ôm lấy bả vai gầy đỡ đần cả người bé nhỏ ấy, sợ Cô sẽ bị ngã, còn một tay chống lên gường cố định thân mình.
Mà Anh cũng không dám động mạnh sợ sẽ làm Cô tỉnh giấc.
Anh thở nhè nhẹ.
Đành bất lực, đưa mắt vô tội nhìn hai vợ chồng Thượng Minh Lữ.
Môi mỏng mấp máy giống như đang cáo trạng.
"Cái này...em ấy không cho tôi đi"
Thượng Minh Lữ đỡ trán thở dài.
Cái này ông cũng bó tay rồi, nếu đi lại gỡ mạnh tay con bé ra sẽ đánh thức con bé, làm đau nó nữa.
Ông không đành lòng nhìn Tiểu Khiết bị đau đâu.
Cắn cắn môi quay sang nhìn vợ mình: "Làm sao đây bà"
Ngô Tuyết đánh 1 cái trừng mắt: "Còn làm sao nữa, haizzz"
Thượng Minh Lữ chần chừ, giật giật khoé môi: "À...ờm hay đêm nay cậu ở đây cùng vợ chồng chúng tôi đi"
Anh không nói gì mà chỉ gật nhẹ đầu.
Sau đó dùng chân này đạp chân kia cỏi bỏ giày ra, nâng tay ôm cả người Cô vào lòng đặt Cô nằm nhích vô trong một chút còn bản thân mình thì tự nhiên mà nằm cạnh, cả người che chắn cô gái nhỏ bé trong lòng.
Một nam một nữ quan hệ còn chưa xác định rõ mà giờ đây lại nằm cùng một gường, đã vậy còn nằm tư thế thân mật như kia.
Thượng Minh Lữ, Ngô Tuyết đứng bất động trố mắt nhìn, khoé môi giật giật.
!!!!!!
Bọn họ đâu vô hình đâu ta, còn đứng đây kia mà! Này có thể giữ ý tứ được không hả....!
Ngô Tuyết vội vàng lên tiếng, hai bàn tay đan vào nhau: "Ngao thiếu, nằm như vầy có được không, sợ người khác nhìn vào sẽ...."
Lời còn chưa nói xong đã bị Anh cắt đứt: "Em ấy không buông, tôi sao có thể đi được"
Ngừng một chút lại nói tiếp: "Không cần sợ, về sau tôi sẽ cho em ấy một danh phận"
Đúng! Là một danh phận....là người mà Anh dùng cả đời này để yêu và là...vợ Anh.
Sẽ rất nhanh thôi.
Thượng Minh Lữ bóp bóp mi tâm: "Haizz được rồi, hôm nay tôi ngủ trên sofa, bà ngủ cạnh gường Tiểu Khiết đi, còn Ngao thiếu....cứ như vậy đi"
Ngô Tuyết sợ thanh danh con gái mình bị đàm tiếu, do dự nhìn Anh rồi lại nhìn lão Thượng nhà mình.
"Nhưng...nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết, chẳng lẽ bây giờ bà muốn đi lại gỡ tay con bé ra, cả người nó đều là vết thượng lớn bé, bà muốn làm con bé đau sao?"
Ngô Tuyết ánh mắt rưng rưng liên tục lắc đầu.
Bà không muốn!
Thượng Minh Lữ nhìn Cô nằm trong lòng ngực Anh ngủ đến