Tôn Trì Phong biết rõ cô nhóc này đang giận dỗi điều gì.
Hắn nghiến răng tràn đầy tức giận, giơ tay đập bàn một cái thật vang khiến cho Lan Dạ Hinh đứng góc lớp cũng phải giật mình bàng hoàng, quyển sách trong tay xém chút nữa không cẩn thận mà rơi xuống.
Hắn ngỗ ngược giơ chân đạp ngã ghế bước đi ra khỏi chỗ, rồi lại dùng ánh mắt hằn ra tia giết người chiếu thẳng về phía góc lớp, giọng lạnh lẽo không nhiệt độ, nghiến răng như thế muốn nuốt chửng người con gái đang kinh hãi trố mắt: "Lên!"
Lan Dạ Hinh do vì quá sợ hãi tốc độ hiểu hơi chậm, không nhúc nhích mà lại gương đôi mắt to tròn cả người đông cứng nhìn hắn.
"TÔI NÓI LẠI ĐÂY" Hắn gầm gừ đến mức tất cả mọi người có mặt đều phải hết hồn tái mặt, ngay cả Ngao Trạch Vũ vốn âm trầm lạnh lùng điềm tĩnh cũng phải ngẩng đầu nhăn mặt nhìn hắn.
Con người thích gầm gú này đang ảnh hưởng việc đọc sách của Anh.
Thật đáng ghét!
Ngao Trạch Vũ ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ đầy khó chịu rồi lại cúi đầu đọc sách.
Lan Dạ Hinh bị quát một tiếng, tay chân run rẩy nhanh tay nhặt chiếc balo lên, không dám chậm trễ bước đi thật nhanh, chân run run không trụ vững nhưng vẫn cố đi thật nhanh về phía bàn của Tôn Sơn Hạ.
Lan Dạ Hinh siết chặt cặp sách cúi gầm mặt không dám thở mạnh cũng không dám nói điều gì.
Tôn Trì Phong liếc mắt tỏ vẻ chán ghét tột cùng, nhích người ra xa như thể hơi thở của Lan Dạ Hinh làm hắn ghê tởm đến phát ốm, rồi chân dài dùng lực lớn đá cái ghế đến cạnh chân Lan Dạ Hinh.
Do lực quá mạnh khiến ghế đập vào cổ chân và đầu gối, Lan Dạ Hinh cau mày cắn răng chịu đựng cơn đau nhức truyền đến.
Tôn Trì Phong gai mắt liền không nhịn được mà ra vẻ khinh miệt: "Loại người ghê tởm như cô nên biết chừng mực, đừng để tôi phát hiện cô có ý đồ với em gái của tôi"
Lan Dạ Hinh nén nước mắt, mặc cho hắn không ngừng bày tỏ sự chán ghét sỉ vả khinh thường.
Dù sao cảm giác chà đạp này cũng quen rồi, cô chịu được.
Ánh mắt buồn bã hiện lên trông thấy, Lan Dạ Hinh để cặp sách lên bàn, cúi người dựng chiếc ghế đáng thương bị hắn đạp ngã, vốn định ngồi nhưng Tôn Trì Phong tiến lên nắm lấy thành ghế giật mạnh lại, khoảng cách hai người rất gần nhau, gần đến mức Lan Dạ Hinh nghe được tiếng thở nặng nề phát ra từ hắn, bất giác lùi về sau 2 bước.
Tôn Trì Phong lườm lườm chán ghét không nói gì, tay nhắc nhẹ chiếc ghế ra khỏi bàn: "Tôi đặt ghế ở đâu, cô ngồi ở đó" sau đó hắn lại dùng gôm tẩy đặt một chỗ giữa bàn làm phân cách, cất giọng cảnh cáo: "Nếu cô dám vượt qua đường phân cách, mạng của cô cũng sẽ không còn"
Lan Dạ Hinh đưa mắt nhìn phần bàn trống thuộc mà hắn quy định về mình, cô cười khổ trong lòng, một chỗ trống chỉ có thể để vừa một quyển sách, muốn cô chép bài thế nào đây.
"Tôi biết rồi" Lan Dạ Hinh đáp.
Sau đó, Lan Dạ Hinh xoay người ngồi vào chỗ của mình, ngồi như thế này hơi khó viết vì chiếc ghế của cô nằm hoàn toàn ở phía ngoài bàn.
Nhưng Lan Dạ Hinh cắn răng viết bài như không có hề chi dưới cái khí thế áp lực mà Tôn Trì Phong mang lại.
Tôn Sơn Hạ chứng kiến một màn vừa rồi càng tức giận, không hiểu sao anh trai mình