Anh khó chịu trong người, giọng nói cứng nhắc: "Con không có thời gian, con rất bận"
Nói xong, không cho Ngao Sở Viêm mặt mũi mà quay phất người đi.
Mẫn Thiên Tứ đanh mặt, giọng không hề vui cất lên: "Có phải con của Anh chị rất ghét gia đình tôi đúng không?"
Ông bà Ngao lúng túng, liên tục xua tay: "Không có đâu, Anh chị đừng hiểu lầm.
Tại vì Tiểu Vũ sắp có cuộc thi học sinh giỏi nghiên cứu cấp quốc tế nên nó mới bận như vậy"
Mẫn Phương Kiều tuy lòng không đành, nhưng vẫn phải tỏ ra hiểu chuyện giọng ủy khuất: "Con cũng nghĩ Anh ấy rất bận.
Không sao, sau này con sẽ ở gần Anh ấy hơn, quan hệ sẽ tốt hơn ạ"
Vừa tạm biệt Ngao Gia, Mẫn gia lái xe về biệt thự của mình.
Trên đường về, Mẫn Thiên Tứ tức giận đập vô lăng: "Cái thằng nhóc con đó, nó nghĩ nó là ai mà dám khi dễ con gái bảo bối của tôi như vậy.
Đợi tôi lên chức phó tổng thống, coi nó lấy cái gì mà lên mặt với tôi"1
Phương Sánh ôm con gái vào lòng khuyên nhủ: "Đúng vậy đúng vậy, Mẫn Nhi của mẹ đừng buồn, đợi một thời gian nữa Ngao gia đó sẽ không còn dám khi dễ gia đình ta nữa"
Mẫn Phương Kiều khịt mũi, dụi đầu vào lòng bà ta đáp: "Dạ"
Rồi một ngày nào đó, Mẫn Phương Kiều tôi sẽ đường đường chính chính trở thành Ngao phu nhân, trên trăm người sẽ không cần xem sắc mặt ai nữa, cái ghế Ngao phu nhân là chỉ dành cho một mình tôi.
Đừng ai hòng mà cướp được thứ của Mẫn Phương Kiều này.
__________________
Trong căn phòng ấm áp nhỏ, Thượng Khiết My nằm trên gường nhìn vào dòng tin nhắn trên điện thoại mà cong mắt cười.
Lăn lộn vài vòng, rồi hí hửng đi thay đồ.
Anh hẹn cô đi ăn cơm nhưng mà bụng cô bây giờ rất hay đói dù đã ăn no nhưng vẫn luôn luôn đói.
Xe Anh dừng trước cổng nhà cô, thấy xe Anh ở đằng xa cô đã cong chân chạy vụt ra ngoài, Ngao Trạch Vũ xuống xe đi vòng qua ga lăng mở cửa xe ghế phụ, tay che chắn đầu nhỏ, yêu chiều mà thắt dây an toàn cho cô.
Ngồi trên chiếc xe Ferrari quen thuộc, cô bỗng dưng có dự cảm không lành, mày nhỏ nhíu lại sắc mặt khốn khổ chấp tay nhìn Anh thành khẩn: "Anh lái chậm thôi nhá, em sợ lắm"
Anh cười trừ, dịu dàng gật đầu.
Đúng như lời Anh hứa, chiếc xe lái rất chậm, chậm đến độ mấy chiếc xe đạp đều chạy qua mặt.
Chỉ cần Anh nhấn ga một xíu là con chim non nào đó lại réo rít đòi giảm tốc độ.
Anh bất lực quay sang hỏi: "Nha Đầu, xe của Anh dùng để đua với siêu xe, chứ không phải đua với xe đạp đâu em"
Cô ngồi vui vẻ, ánh mắt trong veo sáng lấp lánh nhìn Anh: "Đi chậm an toàn hơn~"
Anh thở dài một hơi: lệnh của nóc nhà, có cho 10 lá gan Anh cũng không dám cãi.
Xe dừng trước cửa một nhà hàng nổi tiếng đắt đỏ nhất Thành phố Dạ Châu.
Anh nắm lấy cánh tay nhỏ của cô y như sợ cô sẽ bị vẻ đẹp huyền bí bắt mắt nơi đây làm cho lạc đường.
Cô đi bên cạnh mà miệng nhỏ cứ liên tục "woa woa" rồi lại vỗ tay hay ho, mắt nhìn thấy thứ gì lạ là phát sáng như vì sao.
Anh bóp mũi cưng chiều: "Em mới gặp lần đầu sao"
"Vâng" cô cười thích thú ngoan ngoãn thành thật đáp.
Món ăn được bày biện ra, mắt cô lại mở to hơn, cười híp mắt.
Anh không ăn vội mà thành thục bốc tôm bỏ vào một cái chén riêng, bốc xong hết một dĩa tôm to Anh mới dừng lại đẩy cái chén đầy ấp tôm đến trước mặt cô nói: "Cái này của Em"
Miệng cô tròn vo, đôi má bầu bĩnh bị thức ăn nhét cho đầy: "E...m cảm ơn ạ"
Cô dùng đũa gấp một phân nữa tôm vào chén Anh, sau đó cong mắt cười đáng yêu: "Em thưởng cho Anh vì Anh chăm chỉ bóc tôm cho em đấy"
Anh cười lớn, yêu chiều dùng khăn giấy lau đi bé mèo vì miếng ăn mà nhếch nhác cả mặt mày.
"Em ăn đi, Anh nhờ nhân viên bóc cua rồi"
"Vâng ạ"
Cô dùng chiếc đũa mình hay gấp, nhắm vào một món cô cho là ngon rồi gấp vào chén Anh.
Anh không những không tránh né mà còn sẵn sàng đưa chén ra tiếp đón món quà từ cô.
Nếu đổi lại vừa rồi là Mẫn Phương Kiều có lẽ miếng thức ăn được cho là ngon đó đã bị thẳng tay cho xuống sàn.
Sau một chặn đường ẩm thực, chiến đấu với mấy chục món, Thượng Khiết My no nê ôm bụng tròn trịa ra ngoài.
Cô vừa đi vừa xoa xoa cái bụng hơi nhô lên vì no: "ứ ừ ư cái bụng gì mà to thế, xin thưa rằng cái bụng no nê hì hì"
Nhìn thấy vẻ ngốc nghếch của cô, Ngao Trạch Vũ cũng bất giác cười theo.
Hai người rời nhà hàng sau đó lại đến phố đi bộ để tiêu bớt đồ ăn.
Cô nói khát nước, Anh liền không chần chừ nhanh chóng đi mua, trước khi đi còn dặn dò cô đừng đi lung tung, phải ngoan ngoãn đợi Anh ở đây.
Cô ngồi trên ghế đá đợi, Anh đi chưa được bao lâu bỗng dưng trước mặt có 2 người đàn ông to lớn che chắn trước mặt.
Cô từ từ ngẩng đầu, thấy sắc mặt cười tươi của người đàn ông trước mặt thần sắc của cô bỗng thay đổi, mặt cô trắng bệch đi, bàn tay ôm chặt chiếc túi trước ngực.
Bây giờ không có Anh