[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

Chương 23


trước sau

Dận Chân kinh ngạc nói: “Ngươi biết?”

Dận Tộ mỉm cười.

Dận Chân nhìn về phía Lưu thị, nói: “Chuyện hôm nay liền đến đây thôi, ngươi trở về để ý chuyện mở siêu thị một chút, vài hôm nữa gia sẽ phái người phòng thu chi đi tìm ngươi.”

Dận Tộ tiếp lời nói: “Nếu siêu thị quả thực kiếm tiền, chỉ sợ không qua được bao lâu sẽ có người mô phỏng theo. Không bằng chúng ta làm lớn một chút, mỗi thành thị đều mở một cái, đợi bách tính đi quen rồi cho dù có người ngoài học theo cũng sẽ không ảnh hưởng bao nhiêu.”

Lưu thị trợn to mắt, thất thanh nói: “Chuỗi siêu thị?”

Đầu óc cổ nhân đều tốt như vậy sao? Hay là bản thân đã gặp gỡ học bá Thanh triều rồi?

“Chuỗi siêu thị?” Dận Tộ hơi sững sờ, nói: “Tên này tuy rằng cổ quái nhưng cũng coi như chuẩn xác, có ý tứ gì khác không?”

Lưu thị nuốt nước miếng, nói: “Chính… chính là tất cả siêu thị đều dùng một tên gọi, thống nhất nhập hàng, thống nhất giá cả, thống nhất đóng gói, thống nhất quản lý…”

Đại khái… là như vậy đi? Lưu thị biểu thị nàng đối với việc kinh doanh siêu thị này cũng không quá thành thục.

Dận Tộ nói: “Thống nhất quản lý thực sự không phải không thể, thế nhưng thống nhất nhập hàng và giá cả thực ra có chút không thực tế, dù sao giá hàng đặc sản ở các nơi đều không đồng nhất, hơn nữa núi cao nước xa, nếu nhập thành phẩm ở nơi khác liền quá cao. Đương nhiên, nếu là một ít đặc sản nổi danh có thể cân nhắc.” Về phần đóng gói là cái gì, làm một cổ nhân y biểu thị nghe không hiểu.

Dận Chân gật đầu nói với Lưu thị: “Trở về ngươi nghiên cứu một chút, viết một chương trình ra.”

Lưu thị biết đây là đang hạ lệnh trục khách với nàng, hành lễ lui xuống.

Dận Tộ tự nhiên biết Dận Chân vì sao lại vội vội vàng vàng điều nàng đi, cũng không chờ Dận Chân mở miệng liền phân phó gọi Vượng Tài đến, sau đó cười nói: “Tứ ca, nếu ngươi thực sự muốn tạo súng kíp, kỳ thực không cần bỏ gần tìm xa.”

“Chỉ giáo cho?”

Dận Tộ nói: “Kỳ thực kỹ thuật tạo súng của Đại Thanh ta bỏ qua Tây Dương không chỉ mười con phố.”

Dận Chân nhớ lại tình cảnh súng pháo tàn sát bừa bãi khắp Trung Nguyên đại địa hơn trăm năm sau, ngạc nhiên: “Điều này sao có thể?”

Nếu kỹ thuật chế tạo súng kíp của Đại Thanh hơn xa Tây Dương, làm sao còn bị bọn họ khi dễ đến như vậy? Thế nhưng hắn làm Hoàng đế hơn mười năm, lại hóa u linh hơn trăm năm, vì sao lại không biết Đại Thanh có bản lĩnh bực này?

Đáng tiếc hơn trăm năm thời gian hắn hóa thành u linh vẫn bị câu thúc trong Viên Minh viên, mãi đến khi Bát quốc liên quân hỏa thiêu Viên Minh viên hắn mới trọng sinh lại về khi mới ra đời, nếu hắn có năng lực tự hành động, đầu còn cần ở thời đại này tìm kiếm cái gì kỹ thuật súng kíp.

Dận Tộ hỏi: “Tứ ca còn nhớ một người gọi là Đới Tử sao?”

Thấy Dận Chân có chút mờ mịt, Dận Tộ cười nói: “Tứ ca không biết cũng bình thường, lúc y bị lưu vong Tứ ca mới mười hai tuổi, mỗi ngày đều nhốt mình trong Thượng Thư phòng đọc sách đâu, hơn nữa lúc đó Tứ ca chuyện gì cũng lười quan tâm, tự nhiên sẽ không chú ý có người như vậy.”

Dận Chân lặng lẽ, đoạn thời gian đó hắn hoàn toàn phong bế chính mình, bằng không chỉ cần là chuyện có liên quan đến hỏa khí, hắn tuyệt đối sẽ không sơ sót.

Dận Tộ lại nói: “Tứ ca cũng biết Nam Hoài Nhân sư phó biết chế tạo đại pháo, Hồng y đại pháo, Thần Uy tướng quân pháo của Đại Thanh ta đều là do người chế tạo, thế nhưng lại không biết ngài từng là thủ hạ bại tướng dưới tay Đới đại nhân. Vạn tuế gia từng lệnh Nam sư phó chế tạo tử mẫu pháo kiểu Bỉ, sư phó tốn hao một năm cũng không làm ra được, thế nhưng Đới đại nhân chỉ cần tám ngày liền có thể hoàn thành. Đới đại nhân còn từng vâng mệnh mô phỏng súng bắn chim nòng cong của Hà Lan, súng thần công của Bồ Đào Nha… đều chỉ tốn vài ngày liền làm ra —— khi đó hai chúng ta mới năm sáu tuổi, nếu không phải ta suốt ngày theo cạnh bên người Hoàng thượng xoay chuyển cũng không biết những chuyện này.”

Dận Chân như có chút suy nghĩ gật đầu, Dận Tộ nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: “Mấy thứ này còn chưa tính, quan trọng nhất là Đới đại nhân từ sớm đã tạo ra được súng liên châu, một lần lắm hỏa dược có thể liên bắn hai mươi tám phát, chỉ bằng điểm này, người nước ngoài cho dù lại qua một trăm năm cũng không làm được.”

Ánh mắt Dận Chân sáng lên, súng máy liên châu, còn không phải thực sự một trăm năm sau cũng chưa xuất hiện sao?

Vội vàng nói: “Vậy hắn hiện tại đang ở đâu?”

Dận Tộ có chút tiếc nuối, lắc đầu nói: “Đới đại nhân mặc dù có tài thế nhưng con người quá mức ngay thẳng, đắc tội rất nhiều người, Hoàng a mã cũng không thích hắn, bị người chụp mũ tư thông Đông Dương (Tên của Nhật Bản thời bấy giờ), lưu vong Liêu Đông.”

Dận Chân có chút ngạc nhiên, cười khổ —— nguyên lai, lại là bởi vì Khang Hy.

Hắn tuy rằng đối với sự khoan hồng của Khang Hy không quá đồng tình, cho rằng chính là vì thái độ này của ngài mới có thể dẫn đến tham hủ càng ngày càng nghiêm trọng, thiếu chút nữa đem quốc khố Đại Thanh đều dọn sạch. Thế nhưng sự bác học và đạo trị quốc của Khang Hy hắn vẫn luôn bội phục, lại trăm triệu lần không ngờ, tràng đại kiếp nạn hơn trăm năm sau cư nhiên lại có gốc rễ trên người Khang Hy.

Còn lệnh tỏa cảng, tuy rằng trong thời gian ngắn đối với Đại Thanh quả thực có ích, thế nhưng từ lâu dài đến xem lại là mười phần sai lầm.

Đang nói, Vượng Tài đã tới, vấn an: “Lục gia, ngài tìm nô tài?”

Dận Tộ gật đầu, nói: “Ngươi còn nhớ súng liên châu khi bé ta làm ra hiện tại ở nơi nào không?”

Vượng Tài nhức đầu, nói: “Nô tài nhớ lúc dọn từ A ca sở ra còn thấy, hiện tại hẳn là vẫn ở trong Bối lặc phủ đi? Ngài nói chỉ cho phép nô tài mang theo những thứ ngự ban hoặc Đức chủ tử thưởng cho, những thứ còn lại nô tài liền không động.”

Dận Tộ gật đầu, phất tay bảo hắn lui xuống, lại giải thích với Dận Chân: “Lúc ta còn nhỏ từng bám theo Đới đại nhân hỏi cách chế súng liên châu, thậm chí từng tự mình nhìn chằm chằm thợ thủ công làm mấy khẩu, thành phẩm làm được có thể còn phải nhẹ hơn của Đới đại nhân. Nếu Tứ ca có hứng thú, lúc trở về có thể cho người tìm xem.”

Lại nói: “Đới đại nhân đối với ta cũng coi như có nửa phần tình nghĩa sư đồ, năm đó khi Đới đại nhân lưu vaong ta còn quá nhỏ, người nhỏ lời nhẹ, nói gì Hoàng thượng cũng chỉ xem như đứa nhỏ làm nũng, cơ bản không để trong lòng. Ta không còn cách nào, chỉ có thể lén tìm hai tiểu tư cơ trí đi theo một đường hầu hạ, cũng an trí bọn họ tại một tiểu trang ở Liêu Đông.”

Dận Chân gật đầu, nói: “Đợi vài hôm nữa ngươi tìm một người dẫn đường cho ta, ta muốn gặp hắn.”

Thấy Dận Tộ có chút chần chờ, Dận Chân cau mày hỏi: “Thế nào, không được sao?”

Dận Tộ lắc đầu nói: “Muốn gặp đương nhiên không thành vấn đề, chỉ sợ không gặt được Hoàng a mã. Năm đó lúc ta an trí Đới đại nhân, Hoàng a mã hẳn cũng biết đến, ta cũng không cố ý giấu diếm —— ta nghĩ Hoàng a mã cũng không phải không coi trọng tài ba của Đới đại nhân, chỉ là muốn mài nhuệ khí một chút. Nói thật, bộ dạng dưới mắt không còn ai của Đới đại nhân năm đó quả thực không làm người ta thích được.”

Dận Chân gật đầu, ngón tay chậm rãi vuốt ve chung trà, hồi lâu không nói gì.

Đều nói Khang Hy trọng tài, thế nhưng trong chuyện này… hắn nhớ rõ, mãi đến khi Khang Hy băng hà Đới Tử vẫn chưa từng trở về, hắn bị lưu vong quá sớm, vậy nên kiếp trước Dận Chân cơ bản không biết sự hiện hữu của hắn.

Dận Tộ thấy hắn nhìn chằm chằm chung trà đờ ra, biết hắn đang đẽo gọt chuyện này liền không quá quấy rầy.

Thế nhưng qua hồi lâu, chân mày của Dận Chân vẫn nhíu mãi, môi cũng càng mím càng chặt. Dận Tộ thở dài, mở miệng nói: “Tứ ca thế nào bỗng nhiên quan tâm đến chuyện này?”

Lại
cười nói: “Nếu tứ ca chỉ là muốn tìm người biết làm súng kíp, cũng không nhất định không phải ngài ấy không được. Ta và thôn trang bên kia vẫn thường liên hệ, mấy năm trước nghe bọn họ truyền tin đến nói Đới đại nhân nhìn trúng một trong hai tiểu tư, muốn nhận làm đệ tử. Ta đã đáp ứng, hơn nữa cũng thủ tiêu nô tịch của y, đến nay hẳn cũng đã học được vài phần bản lĩnh. Nếu Tứ ca gật đầu, ta liền viết thư bảo y hồi kinh.”

“Nếu vẫn không được thì còn có ta đâu, Tứ ca tìm vài kẻ có chút tư chất đến chỗ của ta học mấy ngày, không nói dạy dỗ được cái gì cao siêu, ít nhất trông mèo vẽ hổ là không có vấn đề!”

Dận Chân lắc đầu nói: “Cái này trước không vội.”

Dừng một chút lại nói: “Ta là đang suy nghĩ phải làm sao mới có thể khiến hỏa khí ở đại thần hưng thịnh lên, đừng để…”

Đừng để khi đai pháo ngoại bang hướng vào biên giới lại thúc thủ vô sách.

Dận Tộ nói: “Chuyện này, ngoại trừ Hoàng thượng, ai cũng làm không được.”

Dận Chân cười khổ, thầm hối trước kia chán chường… quả nhiên tuổi tác thân thể nhỏ đầu óc cũng sẽ trở nên ấu trĩ sao? Trước kia bản thân vì cớ gì lại lâm vào nữ nhin tình trường quên mất quốc thù gia hận?

Nếu không phải Dận Tộ thức tỉnh hắn, nói không chừng hiện tại y còn đang chui rúc vào sừng trâu chưa ra được đâu!

Thở dài nói: “Biện pháp luôn có thể nghĩ ra được.”

Dận Tộ hơi suy nghĩ một chút, nói: “Có ba lựa chọn, Tứ ca có muốn nghe một chút?”

Ba lựa chọn mà không phải ba biện pháp, Dận Chân khẽ nhíu mày, vẫn là gật đầu một cái.

Dận Tộ nói: “Biện pháp ổn thỏa nhất chính là trước đem người hộ cho tốt, sau đó Tứ ca đi tranh cái vị trí kia một chuyến, nếu Tứ ca vinh đăng đại bảo muốn làm gì đều được.”

Dận Chân lắc đầu, cái biện pháp này mặc dù ổn thỏa nhưng lại quá chậm.

Khang Hy tại vị sáu mươi mốt năm, đợi Khang Hy băng hà rồi hắn chỉ còn mười ba năm để sống, cho dù thực sự có thể làm Hoàng đế lần nữa, vì muốn bù lại lỗ thủng Khang Hy để lại, vị Hoàng đế này như hắn chỉ sợ còn phải bạo ngược nghiêm sát —— điểm này, ngay cả hậu nhân đối với hắn cũng không tiến hành.

Mười ba năm, hắn có thể làm đến mức nào? Quan trọng nhất là, đến khi đó vị thiên tài Đới Tử kia còn sống không? Hơn nữa hắn còn có thể bảo đảm hậu nhân của hắn lại không giống như Hoằng Lịch, đem toàn bộ ý chí của hắn phủ định, toàn tâm toàn ý đi học Hoàng mã pháp (ông nội trong tiếng Mãn) thập toàn thập mỹ kia?

Dận Tộ lại nói: “Thứ hai chính là lén lút đưa Đới Tử ra, lặng lẽ làm việc, thế nhưng biện pháp này quá mức mạo hiểm, một khi bị phát hiện chính là đại nghịch bất đạo… Bất kể là Hoàng thượng hay tân quân đều không thể dung.”

Dận Chân gật đầu, hắn băn khoăn nhất cũng chính là điểm này, hỏi: “Vậy con đường cuối cùng là thế nào?”

Dận Tộ nói: “Đương nhiên là thuyết phục đương kim.”

Dận Chân làm sao không biết con đường này nhanh nhất ổn thỏa nhất, lắc đầu cười khổ nói: “Ta đã thử qua, bị hung hăng trách cứ một trận.”

Hắn thật không rõ vì sao Khang Hy lại phản đối nghiên cứu hỏa khí.

Nói là lựa chọn mà không phải biện pháp, ý tứ chính là người khác cũng có thể nghĩ ra được, Dận Chân tự nhiên cũng không ngoại lệ. Những nời vừa rồi Dận Tộ nói hắn cũng đã từng châm chước qua hết, thực sự không được, cũng chỉ có điều thứ nhất và thứ hai song song tiến hành.

Vừa nhấc mắt liền thấy Dận Tộ thất thần nhìn mấy lá sen non trên mặt nước, đôi mắt trước giờ vẫn thanh tịnh hiện ra mấy phần mê ly.

Hắn bỗng nhiên trong lòng khẽ động, vị đệ đệ này của hắn không có tính thích nói chuyện lảm nhảm, biết rõ mấy việc này hắn cũng đã nghĩ đến, thế nào còn phải một hai ba phân tích rõ lần nữa? Trừ phi —— lời y muốn nói còn chưa nói hết, có lẽ, còn đang do dự có nên nói hay không.

“Lục đệ liệu có biện pháp thuyết phục Hoàng a mã?”

Trên phương diện nào đó, Khang Hy có thể nói là tương đương cố chấp, cho dù là Dận Tộ, Dận Chân cũng không ôm bao nhiêu hy vọng.

Dận Tộ phục hồi tinh thần lại, xoa xoa thái dương, cười khổ.

“Lão Lục?”

Dận Chân nheo mắt lại mang theo mấy phần nguy hiểm, Dận Tộ cười khổ nói: “Nhưng thật ra có một biện pháp tổn hại âm đức.”

Dận Chân nghiêm mặt: “Ngươi nói.”

Dận Tộ chần chờ chốc lát, thấp giọng nói: “Hoàng a mã sở dĩ hạn chế việc nghiên cứu và sử dụng súng kíp, một mặt là do hiện tại Tam phiên[1] đã định, tứ hải thái bình. Thứ hai, cũng là sợ Hán nhân dùng nó làm chuyện bất chính… Thế nhưng, nếu kỹ thuật chúng ta còn chưa dùng tới, loạn quân đã trước hết có được thì sao?”

Nếu là phản quân có dấu hiệu nghiên cứu thậm chí chế tạo hỏa khí số lượng lớn, hơn nữa còn dùng nó gây ra động tĩnh không nhỏ, Khang Hy còn dám bỏ qua thứ đồ chơi súng kíp này sao? Ngài sẽ không sợ ngày nào đó người Hán xoa tay một phát, đem thiên hạ của ngài lật ngược?

Dận Chân trầm ngâm chốc lát, nghiêm mặt nói: “Lục đệ.”

“Ừ?”

Dận Chân nói: “Những lời này… ta chưa từng nghe qua, ngươi chưa nói qua.”

Dận Tộ ừ một tiếng, Dận Chân đứng dậy rời đi, lúc đang định bước xuống bậc thang thì, Dận Tộ bỗng nhiên mở miệng gọi: “Tứ ca!”

“Thế nào?”

“Có thể… chỉ chết những người đáng chết sao?”

Dận Chân gật đầu với biên độ nhỏ đến gần như không thể nhận ra, xoay người rời đi.

Dận Tộ tự giễu cười: Người đáng chết? Rốt cuộc ai mới là kẻ đáng chết đâu? Ai lại có tư cách quyết định ai mới là người đáng chết?

Dận Tộ, nếu có luân hồi, ngươi nhất định phải hạ A tỳ địa ngục.

Thong thả nhấp một ngụm trà, nghĩ thầm, rốt cục cũng không bì được với cống phẩm…

———————

1/ Sau khi nhà Thanh tiến vào cai trị Trung Quốc, đến thời Khang Hy, lãnh thổ Trung Quốc chưa hoàn toàn được thống nhất, vẫn còn nguy cơ để lại từ cuối thời Minh: đó là “tam phiên” tức 3 vị vương từng là hàng tướng của nhà Minh gồm có Bình Tây vương Ngô Tam Quế ở Vân Nam, Bình Nam vương Thượng Khả Hỷ ở Quảng Đông và Tĩnh Nam vương Cảnh Tinh Trung ở Phúc Kiến; Trịnh Thành Công vẫn chiếm giữ Đài Loan, Nước Nga Sa hoàng nhiều lần gây chiến ở biên giới. Vì vậy từ khi chính thức trực tiếp nắm quyền hành, Khang Hi đã tự mình viết tấm biển “tam phiên, hà vụ, tào vận” để đặt ra nhiệm vụ giải quyết những mối lo của triều đình, trong đó tam phiên được coi là mục tiêu giải quyết trước.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện