Editor: Nhược ThủyPhục?Sao có thể chịu phục?Nhưng Ôn Hinh không thể nói cũng không dám nói, Tứ gia có thể nói ra lời này, trong lòng nàng cũng giảm đi hỏa khí, ít nhất người này còn nguyện ý đến đây nghe nàng biện giải, liền chứng minh ít nhất trong lòng Tứ gia nàng đã có một chút cảm giác tồn tại.
Vậy là tốt rồi!Trên đời này không có ngụy trang nào có thể cả đời không bị phát hiện, nàng không có tin tưởng chính mình có thể giả vờ cả đời, cho nên đã suy nghĩ kỹ, nàng phải đi chiêu thành thật.
“Gia muốn nô tỳ nói, nô tỳ sẽ nói.
”Tứ gia liền nhìn bộ dáng Ôn Hinh tức giận lại cố nén, cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, lại như cũ nghiêm mặt nhìn nàng, không nói một lời.
Ôn Hinh nhìn không ra tâm tư Tứ gia, trong lòng âm thầm nghĩ, Ung Chính là người thích ghi thù nhất, ghét nhất người khác lừa hắn, điểm này từ thủ đoạn lôi đình sau khi hắn chấp chính là có thể nhìn ra.
Tính cách trong xương cốt một người sẽ không thay đổi.
“Băng đông dày ba thước không phải chỉ vì một ngày giá lạnh, ân oán giữa nô tỳ cùng Lý trắc phúc tấn cũng không phải bắt đầu từ hôm nay.
Gia muốn nghe nô tỳ nói thị phi trắng đen, nô tài đều có thể nói rõ.
”Sau khi Ôn Hinh vào phủ đã bị Lý thị làm khó dễ, hai tháng ở trong phủ gặp nhiều chuyện, cuối cùng mới nói đến việc xảy ra hôm nay.
“Nô tỳ là người lòng dạ hẹp hòi, biết rõ Lý trắc phúc tấn không thích nô tỳ, bỗng nhiên cho người mời nô tỳ đi vào hầu hạ, nếu nói có ác tâm nô tài thật không dám.
Lý trắc phúc tấn có thai, trà bánh qua tay luôn quan trọng, vạn nhất xảy ra sai lầm, nô tỳ chết vạn lần cũng không thể tự chứng minh trong sạch.
”“Nô tỳ vào phủ phụng dưỡng gia, bản thân chết còn chưa tính, nhưng sợ liên lụy người trong nhà.
Ngạch nương, a mã nuôi dưỡng nô tỳ mười mấy năm, nô tỳ không thể hại bọn họ.
” Ôn Hinh nói đến chỗ tình thâm, ngay cả bản thân cũng cảm động, hốc mắt hồng giống giống như thỏ con, ngôn ngữ mang nghẹn ngào càng rèn luyện lòng người.
“Cho nên nô tỳ liều mạng bị Lý trắc phúc tấn trách phạt, cũng không dám đến gần hầu hạ, thỉnh chủ tử gia trách phạt.
”Tứ gia đã không biết nói cái gì mới phải, Ôn thị…… Thật là…… Thật là choáng váng rồi phải không?Như vậy nói trắng ra cho hắn biết, nàng hoài nghi Lý thị muốn ám hại nàng, nhưng nàng lấy không ra chứng cứ, cứ như vậy ân oán giữa hai người mới dẫn đến chuyện này.
Nhưng ngươi cũng không thể nói Ôn thị sai, cũng không thể thừa nhận Lý thị thực sự có tâm hại nàng.
Người này thật ra thống khoái ( thoải mái ) đem sự tình đều nói rõ ràng, chỉ là Tứ gia lại có khó khăn.
" Nàng đứng lên trước đi.
” Tứ gia nhìn Ôn Hinh nói, đầu gối còn có thương tích, quỳ như vậy thật không chịu nổi.
Ôn Hinh lại không chịu đứng lên, tầm mắt hướng Vân Tú cùng Vân Linh, lại nhìn Tứ gia, nhẹ giọng nói: “Gia, các nàng cũng là nóng lòng bảo vệ chủ, tha các nàng một lần đi.
”Vừa rồi Vân Tú cùng Vân Linh bò lại đây xem nàng liền phạm vào quy củ, ở trước mặt chủ tử gia nàng cũng chỉ là nô tỳ, huống chi các nàng ấy?Các nàng hầu hạ mình một đoạn thời gian, Ôn Hinh không thể không cứu các nàng.
Tứ gia liền trừng mắt nhìn Ôn Hinh.
Nhưng Ôn Hinh không sợ, cứ đáng thương như vậy nhìn hắn.
Hai nô tài thật ra trung tâm hộ chủ, còn có chỗ đáng khen.
Tứ gia dừng một chút, lúc này mới nói: “Trước nên ghi nhớ kỹ, nếu có lần sau cùng nhau phạt.
”Ôn Hinh liền thở phào nhẹ nhõm, tính mạng xem như được bảo vệ.
Vân Tú cùng Vân Linh không ngốc, biết cách cách cứu các nàng, vội vàng dập đầu tạ ơn, bò dậy lùi lại đi ra ngoài, tới ngoài cửa, hai người đều thiếu chút nữa không đứng được, cả người toát mồ hôi lạnh.
Trong phòng Ôn Hinh bị Tứ gia nâng lên, giống như thỏ con dựa vào hắn ngồi, thân thể thử thăm dò cọ qua cọ lại người hắn, thật sự một chút nóng nảy cũng không có.
“Lá gan của nàng thật ra rất lớn, Lý thị rốt cuộc vẫn là trắc phúc tấn.
” Tứ gia nhìn Ôn Hinh nói, trong lòng kỳ thật có chút không vui.
Lại nói Ôn Hinh xem như không có hài tử, Lý thị bực bội về tình cảm có thể tha thứ.
Ôn Hinh rũ đầu, một bộ dáng ta nhận sai, trong miệng lại nói: “Biết rõ Lý trắc phúc tấn không có ý tốt, nô tỳ đụng vào không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao?”Nói xong liền cảm giác được khí thế trên người Tứ gia thay đổi, biết chính mình chọc giận hắn, lại vội vàng nói thêm một câu: “Lại nói Lý trắc phúc tấn mang thai hài tử của gia , vạn nhất nếu vì cùng nô tỳ