Editor: Mặc NamTừ biệt phúc tấn ra phủ ngồi trên xe ngựa, ngẩng đầu chính là Cảnh thị, không ngờ nàng ta tươi cười còn mang theo nét hào phóng ta không so đo cùng ngươi, lại làm Ôn Hinh ghê tởm.Dứt khoát nhắm mắt lại dưỡng thần.Trong lòng Cảnh thị cũng không được tự nhiên, Ôn Hinh ở trong phủ làm trò trước mặt mọi người làm nàng mất mặt, khi ra bên ngoài chẳng phải càng thêm tùy tâm sở dục sao?Trong lòng nàng cũng quyết định chủ ý, chỉ cần Ôn Hinh dám đối với nàng vô lễ, nàng liền nghĩ cách nháo đến trước mặt chủ tử gia.Chủ tử gia dù sủng ái Ôn thị, cũng không thể chẳng phân biệt thị phi đúng sai.Lúc này nhìn Ôn Hinh nhắm mắt dưỡng thần, nàng cũng nhẹ nhàng thở ra nhưng vẫn có chút thất vọng.Trong xe ngựa không phải thực rộng rãi, Ôn Hinh ngồi cùng Cảnh thị, hơn nữa thêm hai nha đầu hầu hạ liền có chút chen lấn.Vào sáng sớm tháng 10 có chút lạnh lẽo, Vân Linh cùng Thu Lăng bên người Cảnh thị liền ngồi bên ngoài càng xe.Thời gian ngồi trên xe ngựa đến cửa thành ước chừng một canh giờ, Ôn Hinh thật sự chịu phục, hơn nữa xe ngựa bọn họ thuộc gia quyến, đến trước chờ ngự giá ra khỏi thành mới có thể đến phiên các nàng.Một lần chờ đợi liền đến giữa trưa, đến lúc xe ngựa các nàng chạy như bay ra khỏi thành, Ôn Hinh đã ngủ một giấc ngắn.Tứ gia tùy tùng theo ngự giá, các nàng tự nhiên không thấy được hắn, vẫn luôn chờ đến buổi tối hạ trại, Tô Bồi Thịnh bên cạnh tiến đến chuyển lời nói, Tứ gia buổi tối không trở lại, hai vị cách cách sớm chút nghỉ ngơi.Nhìn ánh mắt Cảnh thị thất vọng, Ôn Hinh liền vui vẻ.Đừng nhìn hạ trại vào buổi tối, kỳ thật ra kinh thành mới không bao xa, nghe nói xa giá trước sau kéo dài mấy chục dặm.Ví trí của Ôn Hinh đại khái thuộc về đoạn ở giữa.Cho nên Tứ gia không trở lại cũng có đạo lý, muốn thấy tiểu lão bà, cưỡi ngựa chạy tới cũng đến hai mươi phút, hà tất giày vò.Ôn Hinh cùng Cảnh thị trên đường mắt to trừng mắt nhỏ, Cảnh thị thật ra có tâm cùng Ôn Hinh hòa hoãn quan hệ, nhưng ngại Ôn Hinh không phối hợp, trong lòng bất mãn đến không chịu được nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ ra.Ôn Hinh căn cứ tư liệu lịch sử ghi về Cảnh thị, cũng chỉ sinh một a ca đứng vào hàng ngũ binh tướng, một đường phong quang đến Càn Long triều, Cảnh thị còn sống đến hết tuổi 96, khinh ngạo (khinh thường, ngạo mạn) hết tất cả mọi người, phong quang nhập táng (chôn cất).Người như vậy kỳ thật trong lòng nàng có chút e ngại, nếu không phải không tranh quyền thế bo bo giữ mình, đó chính là tâm tư sâu không thấy đáy, lừa bịp mọi người.Qua mấy tháng tiếp xúc, Ôn Hinh liền biết Cảnh thị tuyệt không phải không tranh quyền thế, tất nhiên ở phía sau lừa đảo.Cho nên bảo trì khoảng cách vẫn tốt hơn.Nếu đã xé rách da mặt, liền không cần thiết nối lại tình xưa, làm một đôi tỷ muội giả tạo.Miễn cho không biết khi nào, bị nàng thọc một đao sau lưng.Hai người đối diện không nói gì tạo thành cục diện xấu hổ, rốt cuộc vào ngày thứ sáu bị đánh vỡ.Tô Bồi Thịnh tiến đến gặp Ôn Hinh.Tô Bồi Thịnh đứng ở ngoài xe truyền ý Tứ gia, Ôn Hinh mặt mày rạng rỡ, Cảnh thị lại sắc mặt cứng đờ.Rốt cuộc không thể kiềm chế tâm tư chính mình, cười nhìn Tô Bồi Thịnh nói: “Tô công công, ra kinh lâu như vậy nô tỳ cũng chưa thỉnh an chủ tử gia, không biết có tiện đi qua không?”Tô Bồi Thịnh sửng sốt, rõ ràng có chút ngoài ý muốn khi Cảnh cách cách sẽ hỏi như vậy.Tiểu tâm tư của Cảnh cách cách Tô Bồi Thịnh thật rõ ràng, cười như không cười nhìn Cảnh cách cách: “Nô tài chỉ phụng mệnh thỉnh Ôn cách cách đi qua, những việc khác không dám tự tiện làm chủ.
Cảnh cách cách yên tâm, nô tài sẽ hồi bẩm chủ tử gia, mang tâm ý Cảnh cách cách truyền cho gia.”Trong lòng Cảnh thị tất nhiên thất vọng, kỳ thật Tô Bồi Thịnh mang theo nàng đi thỉnh an chủ tử gia chưa chắc không được, nhưng hắn rõ ràng không muốn làm như vậy, nàng có thể làm sao bây giờ?Chỉ có thể cười cảm tạ, sau khi rèm rơi xuống vẻ mặt tái nhợt, cắn răng không nói.Ôn Hinh xuống xe ngựa, khoác áo choàng trên vai mũ choàng che đầu, theo Tô Bồi Thịnh đi về phía trước, cười khanh khách nói: “Tô công công, chủ tử gia ở nơi nào?”Khẳng định không phải như mấy ngày trước cách mười mấy dặm, nếu không sao có thể thỉnh nàng đi qua.Quả nhiên, Tô Bồi Thịnh liền cười nói: “Mấy