Editor: Mặc NamHôm qua tới phủ Thái Nguyên, trăm quân cùng quan văn võ với người thị sát nơi ở của hoàng đế lần lượt quỳ nghênh đón Thánh Giá, lúc ấy phô trương cực lớn, tuy Ôn Hinh không thể chính mắt nhìn thấy, nhưng khi vào thành liền ở ngoài cửa đợi gần hai canh giờ, có thể thấy được quy mô ra sao.
Thời gian hôm nay Tứ gia đều bồi nàng đi dạo, bởi vì Hoàng Thượng muốn triệu kiến Sơn Tây tuần phủ Cát Lễ.
Cát Lễ chính là tâm phúc của Khang Hi, Tứ gia cùng vài vị a ca có thể tự do một ngày.
Trực Quận vương đi nơi của Tam gia, Tam gia lại sai người thỉnh Tứ gia cùng Bát gia đi qua uống rượu.
Bát gia vào cửa, liền cười chào hỏi Trực Quận vương cùng Tam gia, không thấy được Tứ gia liền thuận miệng hỏi một câu: “Tứ ca còn chưa tới sao?”Dọc theo đường đi huynh đệ bọn họ tuy rằng gặp mặt mỗi ngày, nhưng thật sự không có thời gian cùng nhau ăn cơm uống rượu.
Trực Quận vương là đại ca, tuy rằng không kiên nhẫn làm những việc này, nhưng nếu có thời gian vẫn muốn cùng các huynh đệ ở cùng nhau nhiều một chút.
Hôm nay Hoàng Thượng triệu kiến Cát Lễ, rõ ràng không hy vọng các nhi tử lẫn vào, trong lòng hắn cũng thấy phiền.
Trực Quận vương nghe xong lão bát nói không mở miệng, nhưng Tam gia bên cạnh do dự nói: “Mọi người đều nói ta phong lưu đa tình, nhưng so với lão tứ vẫn kém xa.
”Bát gia nghe không hiểu ra sao, nhưng trực giác nói cho hắn biết không thể để tam ca nói tiếp, nói tiếp lại có lời không hay.
Tam ca làm ca ca có thể nói Tứ gia thân làm đệ đệ, nhưng hắn làm đệ đệ nghe việc xấu của ca ca, không phải rất xấu hổ sao?Nhưng hắn chưa kịp chuyển đề tài, Tam gia phỏng chừng bị nghẹn đến mức tàn nhẫn, vừa ho vừa nói: “Không thể tưởng được đúng không, tứ ca đệ là người nghiêm túc như vậy, cư nhiên bồi tiểu cách cách đi dạo! Thật hiếm lạ.
”Bát gia:…Có thể làm bộ không nghe thấy sao?“Thật sự là tình cảnh khó gặp, không thể tưởng được lão tứ cũng sẽ làm chuyện như vậy.
Ngày xưa đệ ấy nói ta như thế nào? Lúc này ta xem đệ ấy sẽ nói thế nào.
” Tam gia nghiến răng nghiến lợi nói, trước kia hắn không ít lần bị đệ đệ này khinh bỉ.
Nhắc đến đều phải một phen chua xót rơi nước mắt.
“Đúng, phải hỏi một chút.
” Trực Quận vương thêm hỏa, hắn đã sớm nhìn lão tứ luôn bày ra gương mặt than khi gặp người không vừa mắt, giống như ai cũng thiếu nợ hắn ta, lão tam nguyện ý xuất đầu hắn ước gì có náo nhiệt để xem.
Bát gia: Ha hả.
Tứ ca có tính tình không tốt, hắn nghĩ cũng không cần nghĩ, tam ca nhất định sẽ bị tứ ca dỗi trở về.
Nhưng hắn còn phải làm bộ không thể tưởng được, hắn cũng muốn nhìn tam ca bị chê cười, con nối dõi của hắn gian nan, sau khi cưới thê vẫn luôn không có động tĩnh, tam ca không ít lần cười hắn.
Có náo nhiệt hắn vì sao không xem chứ?Liền thích xem tứ ca dỗi tam ca.
Trăm lần xem không chán!***Tứ gia mang theo Ôn Hinh ra ngoài đi dạo, một đường vừa mua vừa ăn.
Trong tay Triệu Bảo cùng mấy tiểu thái giám phía sau đều cầm đầy đồ vật, Tô Bồi Thịnh ở một bên cười theo, liền nghe Ôn cách cách mở miệng nói: “Gia, nghe nói nơi này có hoa lâu đặc biệt lớn, chúng ta dùng cơm trưa ở đó được không?”Ôn Hinh vốn định mặc nam trang, tay cầm quạt giả trang mỹ công tử, kết quả Tứ gia đen mặt không đồng ý, nàng chỉ có thể buông bỏ mộng tưởng tốt đẹp.
Trang phục nữ tử Mãn Thanh màu hồng nhạt thêu hoa đào quấn quanh cành hoa, trên đầu mang trang sức hồng bảo thạch Tứ gia đưa nàng, mềm mại thướt tha lặng lẽ đi bên người hắn, cả người dưới ánh mặt trời đều phấn nộn (nõn nà).
Nhìn khiến cho người thích.
“Được.
” Tứ gia gật đầu, nhìn Ôn Hinh cao hứng hăng hái, hắn cũng vui vẻ theo.
Đồ vật người phía sau ôm phần lớn là điểm tâm cùng vật nhỏ, tuy nói trên đường mua thêm trang phục, nhưng Ôn Hinh là cách cách phủ bối lặc, cũng không thể dễ dàng mặc xiêm y bên ngoài.
Vân Linh thông minh, sau khi đóng quân ở phủ Thái Nguyên một ngày liền lập tức tìm phòng kim chỉ trong phủ, dùng vải dệt tốt nhất hiện tại suốt đêm chuẩn bị gấp gáp.
Thời điểm rời phủ Thái Nguyên, không sai biệt lắm sẽ có thể làm xong.
Ôn Hinh rất tiếc nuối, còn tưởng rằng ra cửa thật sự có thể mua xiêm y, Tứ gia đều lừa gạt nàng.
Liền vì điều này sinh hờn dỗi.
Tứ gia vừa buồn cười lại cảm thấy thú vị, nhưng không thể không dỗ nàng: “ Y phục bên ngoài sao nàng có thể dễ dàng mặc lên