Editor: Nhược ThủySo với Ôn Hinh bình tĩnh nhàn nhã, nữ tử tại viện khác trong lòng nổi lên nhiều tâm tư.
Phúc tấn nơi đó an ổn như núi, cho dù Tứ gia lại sủng Lý thị cũng sẽ không dẫm lên thể diện của chính viện, không lo lắng chút nào đêm nay Tứ gia đi nơi đâu, không đi chính viện cũng sẽ nghỉ ở tiền viện.
Lý thị kia chỉ suy nghĩ xem mượn cớ gì, có thể đoạt chủ tử gia từ nơi phúc tấn.
Tống cách cách luôn trầm mặc, biết Tứ gia hồi phủ cũng chỉ là cao hứng một chút liền an tĩnh lại.
Tâm tư Cảnh cách cách lại dao động, thời điểm nàng cùng Ôn thị mới vừa vào phủ chủ tử gia ngay trong đêm ra kinh làm việc, hiện tại đã trở lại, nàng cùng Ôn thị liền có cơ hội lộ diện.
Nàng biết tướng mạo bản thân không bằng Ôn thị, nhưng cũng không thể vào phủ đã bị gắt gao áp xuống, ít nhất…… Ít nhất cũng phải nhường chủ tử gia đến viện của nàng, tại trong phủ nàng mới có thể có một vị trí nhỏ.
Một hậu viện nữ nhân tâm tư khác nhau, lúc Tứ gia hồi phủ trời đã tối.
Tô Bồi Thịnh đi theo phía sau Tứ gia vào phủ, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chủ tử gia suy nghĩ biện pháp đi đốc thúc xây dựng hành cung Nhiệt Hà, chính vì né tránh Hoàng Thượng nghi ngờ dính dáng chuyện trong triều.
Nào nghĩ đến đi ra ngoài hai tháng, trở về liền đụng phải họng súng, điều này cũng thật là…… Vận khí không tốt.
Trong phòng Tứ gia đang vận khí viết chữ to, mặt lạnh như băng.
“Nghị luận quốc sự, kết đảng nịnh thần.
”“Thiên hạ đệ nhất tội nhân.
”“Không biết báo ân, tâm không thẹn không day dứt.
”Những lời Hoàng Thượng trách cứ Tác Ngạch Đồ cứ không ngừng hiện lên trong đầu hắn, hôm nay tiến cung thời cơ không khéo, gặp Thái Tử quỳ gối ngoài Càn Thanh cung cầu tình cho Tác Ngạch Đồ.
Giữa Trực quận vương cùng Thái Tử, xưa nay hắn quan hệ thân cận hơn với Thái Tử, lúc này càng không thể phủi sạch quan hệ, chờ đến lúc triệu kiến chỉ có thể quỳ cùng Thái Tử.
Quỳ cùng Thái Tử cũng không cảm thấy ủy khuất, chỉ là hắn cảm thấy nghẹn khuất vì xin tha cho Tác Ngạch Đồ.
Những chuyện Tác Ngạch Đồ đã làm, chỉ giam cầm ở Tông Nhân Phủ hắn đều cảm thấy quá nhẹ.
Nếu không phải xem thể diện Nhân Hiếu Hoàng Hậu đã qua đời, sao có thể cứ như vậy tiện nghi hắn ta.
Nhưng Thái Tử vẫn phải vì Tác Ngạch Đồ cầu tình.
Hắn ủng hộ Thái Tử, nhưng lại xem thường hành vi của Tác Ngạch Đồ, vì tránh cho cuốn vào vòng xoáy đoạt đích, lúc này mới chủ động xin đi đốc thúc xây dựng hành cung Nhiệt Hà.
Nào biết đâu vận khí đen đủi như vậy, trốn tránh nhiều ngày trở về vẫn gặp phải không may.
Nhớ tới thời điểm cùng quỳ bản thân khuyên ngăn Thái Tử, Thái Tử lại nói với hắn nói: “Lão tứ, cô…… Không thể không cầu, đệ không hiểu.
”Không hiểu?Nhớ tới hai từ này, Tứ gia quả thực sắp tức giận đến nổi bão.
Lòng mang tức giận, chữ dưới ngòi bút quả thực muốn phá giấy mà ra, quá sắc bén.
Nhìn vào chữ Tứ gia hít sâu một hơi, gác bút xuống, đem giấy xoa thành một cục, đặt trên ánh nến nhìn nó bị thiêu thành tro tàn.
“Tô Bồi Thịnh!”“Có nô tài.
” Tô Bồi Thịnh vội vàng tiến vào hành lễ: “Gia có gì phân phó?”“Đi nói cho phúc tấn gia nghỉ tại tiền viện.
”" Dạ.
” Tô Bồi Thịnh vội vàng đáp lời liền đi về hướng hậu viện, trong lòng cân nhắc chủ tử gia vẫn giữ thể diện cho phúc tấn, không đi nơi của phúc tấn vẫn cho hắn tới thông báo một tiếng.
Thời điểm đi ngang qua Đông viện, bước chân Tô Bồi Thịnh cũng không ngừng lại, trực tiếp đi qua.
Đến buổi sáng ngày hôm sau, lúc Ôn Hinh chải đầu, Vân Linh liền mặt mày rạng rỡ nói: “Cách cách, tối hôm qua không uổng ngài đi ngủ sớm.
Chủ tử gia căn bản không đi đến hậu viện, nghỉ ở tiền viện.
”Vẫn là cách cách của các nàng thông minh, không mất công chờ đợi.
Ôn Hinh hơi có chút ngoài ý muốn: “ Gia nghỉ ở tiền viện sao?”“Dạ.
” Đáp một câu, lại hạ giọng nói: “Nô tỳ nghe được, đèn tối hôm qua ở Đông viện đến canh ba mới tắt.
”Nghe ra trong lời Vân Linh nói mang theo chế nhạo châm chọc, Lý thị chèn ép Thính Trúc Các, các nàng đối nàng ta tự nhiên tâm tồn tại bất mãn.
Những chuyện khác cũng không làm được, nhưng chê cười nàng ta vẫn thực vui vẻ.
Chờ đến canh ba mới tắt đèn, xem ra Lý thị ngóng trông Tứ gia đi tìm nàng ta.
Ôn Hinh nghe được tin tức tự nhiên cũng cao hứng, Lý thị khắp nơi xem nàng không vừa mắt, nàng tất nhiên không hy vọng nàng ta được như ý nguyện, càng