Bệnh của Thiên Lam và Thiên Bích phải tĩnh dưỡng mấy ngày mới khỏe lại được.
Trong lúc đó, Vưu Uyển đã bị đẩy lên thay thế vị trí của các nàng.Kỳ thực, làm tỳ nữ cận thân của tứ gia rất nhẹ nhàng.Từ gia vốn quen sai bảo thái giám.
Hơn nữa, mỗi ngày hắn đều bề bộn công vụ, thời gian ở trong phủ cũng không nhiều.Đáng tiếc, Vưu Uyển chưa từng làm công việc hầu hạ chủ tử, chỉ chống đỡ được hai ngày.
Ngày thứ ba khi đang mài mực, nàng đã lung lay đứng không vững.Tứ gia từ sớm đã trông thấy bộ dạng nghiêng ngả lảo đảo của nàng, lúc thì dồn trọng tâm lên chân trái, lúc lại nghiêng trọng tâm về chân phải, trông rất giống một con lật đật.“Đứng yên, lắc lư cái gì!” Tứ gia trách mắng, đặt cây bút trên tay xuống.Vưu Uyển bẹp miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn như một nắm tuyết vô cùng ủy khuất: “Nô tỳ đứng lâu quá, chân bị tê.”“Gia đứng còn lâu hơn so với ngươi, sao không thấy gì?” Tứ gia đang đứng luyện chữ, cần phải tĩnh tâm nhưng lại bị Vưu Uyển quấy rầy.“Gia oai hùng bất phàm, trời sinh quý khí, ngọc thụ lâm phong, tiểu nữ tử như nô tỳ sao có thể sánh bằng? Ban ngày nô tỳ chơi cùng Toàn Phong một lúc lâu, hiện tại thực sự vô cùng mệt mỏi.”Vưu Uyển thực sự cảm thấy làm hạ nhân quá khổ rồi, trước kia cách xa chủ tử, chỉ cần đúng hạn công tác là được.
Hiện tại hầu hạ bên người tứ gia, mỗi ngày đều phải lên tinh thần, nàng buồn ngủ muốn chết rồi đây này.Đây vẫn là lần đầu tiên tứ gia thấy có người hầu kẻ hạ than mệt trước mặt hắn.
Chiếu theo tính tình ngày thường của hắn thì đã sớm lôi nô tỳ lớn mật này ra ngoài quất roi rồi.Nhưng đối với Vưu Uyển hiện tại, hắn không nỡ làm vậy.
Tiểu tỳ nữ mềm mại như thế, nếu bị thương thì biết phải làm sao?Tứ gia đành nhíu mày: “Tự mình mang một cái ghế qua đây, mệt thì ngồi xuống, đừng chắn ánh sáng của gia.”Từ trước đến nay Vưu Uyển vốn luôn giỏi thuận cột mà leo.
Nàng không chỉ kéo ghế tới mà bên trên còn lót thêm nệm sưởi, sau đó tự mình thong thả ung dung ngồi xuống.Nàng cười đến là nhu thuận khả ái với tứ gia, đôi mắt phản chiếu ánh nến vàng ấm áp, cánh môi trơn bóng khẽ cong: “Nô tỳ tạ ơn gia đã thương cảm, hiện tại chân đã không còn tê nữa.”Tứ gia thấp giọng ho khan một tiếng, vẻ mặt cứng ngắc thu hồi ánh mắt.Tô Bồi Thịnh ở ngoài phòng lén lút nhìn vào trong, suýt chút nữa muốn đâm mù chính mình.Được lắm, chủ tử gia còn đang đứng đấy! Ai cho tiểu nha hoàn này ngồi?Cũng không thấy chủ tử gia trách mắng nàng, xem ra về sau ông cần phải đánh giá lại về vị Vưu cô nương này rồi.Ngày hôm sau khi tứ gia hồi phủ đã thấy Vưu Uyển tựa như hiến vật quý mà dâng lên một cái mâm.“Đây là thứ gì?” Tứ gia quan sát cái mâm.
Bên trên bày chỉnh tề mấy hàng thạch trà màu nâu, lớn nhỏ vừa vặn, tròn vo trông vô cùng khả ái.Bên cạnh có chiếc chén nhỏ, trong đựng một lớp bột sữa mỏng manh.
Vưu Uyển cầm nĩa nhỏ đã chuẩn bị từ trước, cắm một miếng thạch rồi lăn một vòng qua bột sữa.“Đây là điểm tâm mới mà nô tỳ và Chu công công làm ra, mời gia nếm thử.” Vưu Uyển đưa nĩa cho tứ gia.Tứ gia không cầm lấy mà trực tiếp ăn miếng thạch từ trên tay Vưu Uyển.
Trước tiên là nếm được tầng sữa thơm bên ngoài, sau đó giữa răng môi liền tản ra hương trà thanh tân như thấm vào ruột gan.“Không tồi, hậu vị ngọt lành, ngọt mà không ngán.” Tứ gia tán thưởng.Vưu Uyển cười nói: “Gia thích là tốt rồi.
Đang lúc giao mùa, tơ liễu bay tán loạn.
Chu công công lo lắng cho cổ họng của chủ tử gia nên đặc biệt sai nô tỳ nghĩ ra loại điểm tâm này.
Bên trong có thêm cả nước thuốc nhưng đã bị mùi trà lấn át, khẳng định là gia không nếm ra được.”Tứ gia giương mắt nhìn nàng, khóe miệng khe khẽ cong lên: “Ngươi luôn làm ra được những thứ mới lạ.”Vưu Uyển không nói.
Hồi còn nhỏ, loại thạch trà này chính là món ăn vặt nổi tiếng dùng để dỗ dành trẻ con.
Cũng may tứ gia không biết chân tướng nên mới ăn đến vui vẻ như vậy.Tứ gia vừa đọc sách vừa ăn hết một mâm thạch trà, bỗng như nghĩ tới điều gì, nhìn về phía Vưu Uyển: "Điểm tâm này do ngươi nghĩ ra, xem như là một công trạng.
Nói đi, muốn được thưởng cái gì?"Vưu Uyển đang ghé vào trên bàn tỉa hoa nến, nghe vậy liền buông kéo trong tay, nghiêng đầu suy nghĩ.Bạc? Nàng không thiếu.
A mã và ngạch nương gửi cho nàng rất nhiều.
Đồ trang sức? Nàng có thể tự mua, xin tứ gia ban cho cứ thấy là lạ sao đó."Gia có thể cho nô tỳ một ngày nghỉ được không? Cho phép nô tỳ xuất phủ một chuyến." Sau nhiều lần suy tư, Vưu Uyển mới trịnh trọng lên tiếng."Ngươi muốn xuất phủ làm gì?" Tứ gia nhíu mày."Nô tỳ từ khi vào phủ hầu hạ tới nay còn chưa được ra ngoài lần nào, cũng đã lâu không gặp mặt người nhà.
Nếu chủ tử gia muốn thưởng thì xin hãy thưởng cho nô tỳ một ngày được về nhà thăm thân ạ!"Quy củ ở phủ bối lặc không nghiêm ngặt như ở trong cung nhưng thị nữ xuất phủ làm việc cũng cần phải có lệnh bài.
Nếu là thị nữ hậu viện thì có thể xin chủ tử mình phát cho lệnh bài.
Còn Vưu Uyển thì chỉ có thể trực tiếp xinxỏ tứ gia.Tứ gia không nghĩ tới là nàng nhớ nhà, động tác lật sách dừng lại, một lúc lâu sau mới nói: "Gia biết rồi."Qua không bao lâu, ngày hôm nay tứ gia vừa bãi triều đã trở về phủ mang theo Vưu Uyển ra ngoài.Đây vẫn là lần đầu tiên Vưu Uyển ngồi xe ngựa của phủ tứ bối lặc.
Nàng vén rèm lên, vui vẻ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Hai bên đường phố là các sạp hàng xen lẫn tiếng rao bán.
Cả một con đường vô cùng náo nhiệt, tràn ngập không khí sinh hoạt."Gia, chúng ta đang đi đâu vậy?" Vưu Uyển kích động hỏi.Tứ gia duỗi tay kéo rèm, ngăn cách ánh nhìn nhòm ngó từ bên ngoài, nói: "Tới xưởng lưu ly.""Chỗ đó ta biết.
Trước đây ca ca thường dẫn ta tới." Vưu Uyển chuyện trò hăng say, không chú ý tới ánh mắt tứ gia đang ngắm nhìn nàng.Tứ gia cảm thấy thật thần kỳ.
Vừa xuất phủ, tiểu tỳ nữ đã như chim sổ lồng, cả người đều hoạt bát hẳn lên, miệng đầy ngài với ta, hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ tự xưng nô tỳ đến là đáng thương ở trong phủ.Tứ gia cũng không sửa miệng nàng, thuận theo lời kể của Vưu Uyển mà tán gẫu: "Ngươi tới nơi đó làm gì?”Vưu Uyển lấy tay chống mặt, dựa vào bàn nhỏ trong xe ngựa, hơi hơi bĩu môi, trông vừa đáng yêu vừa nũng nịu: "Mót của hời đó.
Xưởng lưu lý có rất nhiều đồ tốt.
Ta đi từ đầu đường tới cuối phố là đã mua được một đống đồ chơi xinh đẹp, hiện giờ còn đang bày đầy trong nhà kia kìa, thanh toán toàn bằng bạc của ca ca ta."Nàng vừa nhớ tới bộ dạng quẫn bách của đại ca khi bị mình tiêu hết bạc liền buồn cười.Tứ gia thấy nàng cười lên tựa đóa hoa cũng vô thức bị sự mừng vui của nàng lây nhiễm, nói: "Nghĩ gì vậy? Cười thành cái dạng này."Vưu Uyển liền kể cho tứ gia nghe về ca ca cổ hủ của mình, nói chuyện mình trêu chọc Vưu Tiến bị ngạch nương bắt quả tang."Đại ca nhát gan lắm.
Từ sau khi ta lên mười đã không chịu đưa ta ra ngoài chơi nữa, nói là nữ hài tử không thể để người khác nhìn ngó.
Ta bèn mặc nam trang bám theo huynh ấy, còn được