Thanh Xuyên - Ký Sự Tấn Chức Của Hoàng Quý Phi

C41: Giữ nàng ta lại


trước sau

Vưu Uyển vừa tiến vào đã thấy toàn bộ hạ nhân ở chính viện đang đứng trong sân. Người tứ gia dẫn tới bao vây xung quanh chặt chẽ không một kẽ hở.

Nghiêm ma ma ở bên đỡ nàng, thấp giọng nhắc: "Chủ tử, nên vào thôi."

Vưu Uyển khép mắt, bình phục tâm thần rồi mới chậm rãi tiến vào chính sảnh.

Vừa vào trong phòng đã thấy cảnh tượng không khác mấy so với những gì nàng thiết tưởng. Tô Bồi Thịnh đã dọn sẵn ghế, an trí ở ngay bên cạnh tứ gia. Vưu Uyển không thoái thác, tự mình ngồi xuống, cũng chẳng thèm hành lễ với phúc tấn.

Nàng nhìn tứ gia hỏi: "Gia thẩm vấn ra gì chưa?"

Tứ gia nhìn nàng, ánh mắt có chút không tán đồng: "Nàng cứ nghỉ ngơi ở Phù Dung Viện cho tốt, cớ gì phải đi một chuyến này. Nàng yên tâm, gia sẽ không khinh tha cho ả."

Vưu Uyển khẽ mím đôi môi đỏ mọng, nâng tay nhẹ nhàng trấn an đứa nhỏ đang xao động trong bụng.

Nàng vừa nghe tin đã ngay lập tức rời giường chạy tới. Đứa bé không được nghỉ ngơi, từ trên đường đã bắt đầu kháng nghị với nàng.

Vưu Uyển nhẹ giọng nói: "Sợ là ngài không biết, Nguyên Thu này quen biết với thiếp từ ngày còn ở trong cung. Việc hôm nay thiếp muốn hiểu rõ đầu đuôi. Gia cứ để thiếp ở lại đi."

Tứ gia nghe vậy mới biết tỳ nữ đang quỳ dưới sảnh kia còn có một đoạn quan hệ với Vưu Uyển, cho là nàng khó chịu, trong lòng càng thêm chán ghét Nguyên Thu, đối với kẻ chủ mưu phía sau cũng càng thêm căm hận.

Rõ ràng là kẻ đó biết quan hệ giữa tiểu cách cách và Nguyên Thu nên mới lợi dụng ả để khiến cho nàng khó chịu, có thể thấy là dụng tâm hiểm ác đáng sợ cỡ nào.

Toàn bộ sự tình, tứ gia khó nói nên lời với Vưu Uyển. Tô Bồi Thịnh bèn nhỏ giọng kể lại cho nàng nghe. Vưu Uyển nghe xong thì gật đầu nói: "Cho nên Nguyên Thu lợi dụng cơ hội đi truyền lời giúp phúc tấn, mang cho chủ tử gia một bát canh đậu xanh có hạ dược. Chuyện này phúc tấn không biết gì hết, dược kia Nguyên Thu cũng không rõ ràng lắm, phải không?"

Tô Bồi Thịnh gật đầu, chắp tay đứng một bên, không dám nhiều lời.

Nguyên Thu quỳ dưới đất, khóc lóc nhìn Vưu Uyển, "ô ô" gật đầu. Trong mắt tràn ngập ý tứ khẩn cầu, rõ ràng là muốn xin Vưu Uyển cứu nàng ta một mạng.

"Việc này không khó tra," Vưu Uyển thu hồi tầm mắt, tránh ánh nhìn của Nguyên Thu, "Dược cũng không thể vô duyên vô cớ mà xuất hiện, nhất định là có người trong phủ mang từ bên ngoài vào, lúc này e là đã sớm được xử lý sạch sẽ. Có điều gia cứ phái người tra xét một chút xem gần đây có những ai ra vào phủ là có thể tìm ra manh mối."

Đương nhiên tứ gia cũng đã nghĩ tới điểm ấy, chỉ là hắn hiểu, có một số việc nếu được kẻ có tâm che đậy thì e là hắn cũng chỉ tra được bề nổi. Kẻ đứng sau tùy tiện giao ra một con tốt thí là xong.

Hắn nhìn phúc tấn, giọng nói băng lãnh: "Dù ngươi nói mình không biết chuyện nhưng tỳ nữ kia dù sao cũng là người trong viện của ngươi. Hiện chân tướng còn chưa được điều tra rõ, gia trước hết trách ngươi cái tội quản giáo không nghiêm. Ngươi có dị nghị gì không?"

Vẻ mặt phúc tấn trầm túc: "Là lỗi của thiếp, thiếp không dám dị nghị. Chỉ là thiếp thực sự không biết tâm tư này của Nguyên Thu. Nếu biết, sao thiếp dám để nàng ta ở lại trong phủ, cũng mong chủ tử gia minh xét!"


Tứ gia từ chối cho ý kiến, hiển nhiên là không tin lời nàng ta nói.

Phúc tấn thấy thế thì nhìn về phía Nguyên Thu: "Ta nể quan hệ ngày xưa giữa ngươi và Vưu cách cách nên mới có ý đề bạt, không ngờ lại nuôi lớn lòng dạ của ngươi. Xem ra hôm nay nếu không trừng phạt ngươi, e là không thể ngăn chặn loại tác phong xấu xa này."

Nguyên Thu nghe đến đó, nhất thời như bị giội một chậu nước lạnh từ đầu tới chân. Nàng ta kịch liệt giãy giụa, muốn lên tiếng nhưng lại bị phúc tấn sai người đè lại.

"Tứ gia, tỳ nữ này xin hãy giao cho thiếp xử trí! Chắc chắn thiếp sẽ sửa trị thích đáng, cho ngài một câu trả lời vừa lòng." Phúc tấn nghiêm mặt nói.

Tứ gia lần chuỗi Phật châu trong tay, vẫn chưa lập tức đồng ý ngay mà như đang suy tư điều gì.

Lúc này, Vưu Uyển đột nhiên lên tiếng: "Việc của Nguyên Thu ngày hôm nay, trong lòng nô tỳ cũng không thoải mái. Nhưng dù sao nàng ta cùng nô tỳ cũng từng có tình tỷ muội. Phúc tấn hãy nể mặt nô tỳ, tha cho nàng ta đi!"

Lời vừa nói ra, mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía nàng, không có ai là không kinh ngạc.

Tứ gia vẫn biết Vưu Uyển hay soi mói ghen tuông. Gặp phải loại chuyện này, nàng sẽ là người đầu tiên không chịu bỏ qua, nhất là khi Nguyên Thu còn là người quen biết. Theo lý mà nói, tiểu cách cách đáng ra nên giận dữ mới phải, sao lại vì nàng ta cầu tình?

Phúc tấn cũng không ngờ Vưu Uyển sẽ nói như vậy. Bất cứ ai gặp phải chuyện này, trong lòng đều sẽ khó chịu muốn chết, sao còn có thể nhân từ như thế?

Duy chỉ có một mình Nguyên Thu là trông thấy hy vọng, hướng về phía Vưu Uyển không ngừng rơi lệ.

Tứ gia cầm tay Vưu Uyển, nhìn vào ánh mắt nàng hỏi: "Nàng thực sự muốn làm vậy ư?"

Vưu Uyển cúi đầu vuốt bụng, nói: "Chẳng phải mọi chuyện còn chưa điều ra rõ đó sao? Coi như là tích phúc cho đứa nhỏ đi. Tứ gia nghe thiếp một lần, được không?"

Tứ gia ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Vậy nàng định xử trí ả ta thế nào?"

Vưu Uyển nhìn Nguyên Thu, trên khuôn mặt bình tĩnh không một gợn sóng. Nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng: "Nàng ta phạm phải loại chuyện này, e là ngày sau cũng không còn con đường nào khác. Thôi thì đánh năm mươi hèo rồi đưa vào tiểu viện sau phủ đi!"

Tiểu viện sau phủ là nơi mà thị thiếp sinh sống. Hành động này của Vưu Uyển thực sự là cất nhắc Nguyên Thu, đã không phạt nặng mà còn cho nàng ta danh phận.

Tứ gia bèn vội vàng giải thích: "Sau khi gia phát hiện đã cho truyền phủ y, chưa đụng chạm tới ả chút nào."

Tất nhiên là Vưu Uyển biết vậy, nếu không nàng cũng chẳng đi một chuyến này.

Nàng vỗ vỗ lên mu bàn tay tứ gia, ý bảo mình đã biết rồi quay đầu nói với phúc tấn: "Tình cảm giữa nô tỳ và Nguyên Thu tới đây là hết. Đợi sau khi Nguyên Thu trở thành thị thiếp, dựa theo quy củ, cần phải tới bên người phúc tấn hầu hạ. Mong phúc tấn quản giáo nàng ta cho tốt, miễn lại gây ra tai họa."


Tứ gia cũng đã giao việc này cho Vưu Uyển xử trí, phúc tấn không thể nói gì thêm, chỉ đành đáp ứng.

Ý đồ Vưu Uyển tới chính viện hôm nay cũng là ở đây. Nàng nói xong thì không muốn dây dưa với phúc tấn thêm nữa, đứng dậy xin cáo lui.

Tứ gia lo lắng cho nàng, vội phái Tô Bồi Thịnh đuổi theo.

Tiểu cách cách đã xử trí tỳ nữ to gan lớn mật kia rồi, nhưng hắn còn chưa xử trí phúc tấn đâu.

"Kể từ hôm nay, phúc tấn đóng cửa tự xét! Sự vụ trong phủ giao lại cho Cảnh thị và Nữu Hỗ Lộc thị xử lý. Bao giờ phúc tấn suy nghĩ minh bạch thì hãy trở ra." Tứ gia lạnh lùng nói, dứt lời liền đứng dậy rời đi.

Tứ gia vừa đi, mấy hàng thái giám trong chính viện cũng nhất tề theo sau.

Nguyên Thu bị lôi ra ngoài đánh phạt. Phúc tấn ở trong phòng nghe tiếng gào thét thảm thiết bên ngoài, không khỏi ngã ngồi trên ghế.

Triệu ma ma tưởng phúc tấn bị tiếng kêu của Nguyên Thu dọa, vội vàng muốn ra ngoài sai người bịt miệng nàng ta lại, đang định cất bước thì lại bị phúc tấn kéo tay áo.

Ánh mắt phúc tấn trống rỗng, đôi đồng tử nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trong hư không dần dần tan rã: "Ma ma, ngươi thấy không? Chủ tử gia thân mật với nàng ta như vậy.."

Tất nhiên là Triệu ma ma có thấy, nhưng hiện tại cũng không nói nổi những lời khiến phúc tấn khó chịu.

"Thân mật chỉ là thứ yếu," Phúc tấn cũng không trông cậy bà có thể đáp lời, chỉ đắm chìm trong suy nghĩ của mình không thể kiềm chế, "Mấu chốt là dù tứ gia bị hạ dược cũng không muốn chạm vào người khác, đây là mới chuyện đáng sợ nhất.."

"Đây mới là chuyện đáng sợ nhất.." Phúc tấn lẩm bẩm.

*

Vưu Uyển gắng gượng về tới Phù Dung Viện, không đợi tứ gia đuổi kịp đã sai người đóng cổng.

Nàng vịn tay Nghiêm ma ma, uể oải nói: "Ma ma, dìu ta đi nghỉ ngơi!"

Nghiêm ma ma đỡ Vưu Uyển ngồi xuống trên nhuyễn tháp, lại giúp nàng lót thêm hai chiếc gối mềm sau lưng.


Vưu Uyển

thả lỏng tâm trí, cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời. Nàng nói với Nghiêm ma ma: "Ma ma, chuyện hôm nay, đa tạ ngươi kịp thời báo lại cho ta."

Chuyện Nguyên Thu bò giường, người đầu tiên biết được là Dư Vĩnh Dịch. Cậu ta nói cho Nghiêm ma ma và Thanh Mai. Mấy tiểu nha hoàn không định báo lại với Vưu Uyển, tránh làm phiền tới giấc ngủ của nàng. Chỉ có Nghiêm ma ma một mình dẹp yên ý kiến của mọi người, đánh thức Vưu Uyển dậy.

Nếu hôm nay Vưu Uyển không tới, e là Nguyên Thu phải chết ở chỗ kia rồi.

Vưu Uyển cũng không thánh mẫu tới mức có thể tha thứ cho Nguyên Thu. Nhưng nàng hiểu, nếu Nguyên Thu mà chết, e là chuyện này cũng đi vào ngõ cụt, không thể tra ra nội tình.

Nàng lôi kéo Nghiêm ma ma: "Ma ma nói xem, chuyện này rốt cuộc là việc làm của ai?"

Nghiêm ma ma cất giọng bình tĩnh: "Chẳng phải cách cách đã có chủ ý rồi sao? Nếu không cũng sẽ không để Nguyên Thu trở thành thị thiếp, đúng chứ?"

Ý định của Vưu Uyển ở trong mắt Nghiêm ma ma có thể nói là rõ rành rành. Nàng làm vậy, bên ngoài là đã cứu Nguyên Thu một mạng, trên thực tế là để nàng ta từ đau ngắn biến thành đau dài, vĩnh viễn bị giam cầm tại chính viện, vĩnh viễn sống dưới bóng ma của phúc tấn.

"Ta chỉ không hiểu, vì sao phúc tấn phải làm như vậy?" Vưu Uyển không tài nào nghĩ thông chuyện này.

Nghiêm ma ma thân là người ngoài cuộc thì lại nhất thanh nhị sở. Phúc tấn chọn Nguyên Thu, có lẽ cũng chẳng trông cậy nàng ta có thể được việc, chỉ là muốn dùng Nguyên Thu để dò xét tâm ý của tứ gia đối với cách cách mà thôi.

Phúc tấn có thể dễ dàng tha thứ cho việc tứ gia có ái thiếp, nhưng lại không cho phép tứ gia dùng chân tình đối với bất cứ ai. Điều này cũng không có nghĩa là phúc tấn muốn níu giữ trái tim tứ gia. Nàng ta chỉ lo lắng có người uy hiếp tới địa vị của mình mà thôi.

Nhưng Nghiêm ma ma biết chủ tử nhà mình không hề có ý nghĩ kia. Vả lại, dù tứ gia có thích Vưu cách cách hơn nữa cũng không thể để nàng lấn lướt qua phúc tấn do đích thân Thánh thượng sắc phong. Nghiêm ma ma chỉ có thể cảm thán phúc tấn đúng là lo hão.

"Cách cách đừng nghĩ nữa," Bà lên tiếng trấn an Vưu Uyển, "Lo sợ không đâu ấy mà, ngài không cản được đâu. Huống hồ tự mình làm bậy thì cũng khó sống. Chuyện phúc tấn làm ra, chung quy sẽ ứng nghiệm hết trên người nàng ta."

Hôm nay, phúc tấn chỉ dùng hai, ba câu đã hủy hoại cả đời Nguyên Thu. Ai biết được ngày nào đó Nguyên Thu cũng sẽ cho phúc tấn một kích trí mạng? Cứ để bọn họ ở chính viện dằn vặt lẫn nhau đi!

Nghiêm ma ma sống hơn nửa đời trong cung, đã gặp qua quá nhiều chuyện nhân quả luân hồi. Hành vi này của phúc tấn, rồi sẽ phải chịu báo ứng.

*

Đêm nay Vưu Uyển ngủ không ngon, quá giờ Ngọ ngày hôm sau vẫn còn uể oải nằm trên giường.

Tứ gia ăn canh bế môn ở chỗ nàng, chỉ đành đợi sau khi hạ triều thì quay lại Phù Dung Viện.

Vừa vào nội thất hắn đã thấy Vưu Uyển nằm đưa lưng về phía mình, mặt hướng vào tường, cũng không biết là đã ngủ hay chưa.

Tứ gia thả nhẹ bước chân đi tới, ngồi xuống phía sau Vưu Uyển.

"Còn giận à?" Hắn dịu giọng lên tiếng, tới gần nàng hơn, "Hôm qua quả thực là gia vô tình trúng chiêu. Gia thề với nàng, tối qua thực sự chưa từng đụng tới ả ta. Xiêm y của gia vẫn còn nguyên vẹn, không tin nàng hỏi Tô Bồi Thịnh mà xem."

Vưu Uyển lặng yên không nói lời nào.


Tứ gia suy nghĩ một lát rồi lại nói: "Có phải nàng cảm thấy khó chịu trong lòng vì bị người quen phản bội không? Tâm tư nàng đơn thuần, không biết rằng từ trên xuống dưới trong phủ đều là những kẻ biết người biết mặt mà không biết lòng. Về sau nàng phải cẩn thận hơn, đừng vì những kẻ không liên quan mà thương tâm."

Vưu Uyển vẫn ngậm chặt miệng. Tứ gia vươn người qua thăm dò. Đừng bảo là hắn nói một hồi như vậy nhưng tiểu cách cách lại đang ngủ đấy nhé.

Tứ gia vừa nhìn, nhất thời trái tim lạnh đi phân nửa.

Tiểu cách cách không nói một lời, đang trốn tránh hắn mà lén rơi nước mắt, khóe mắt đỏ bừng.

"Sao lại khóc?" Tứ gia vội vàng xoay người nàng lại, "Có chuyện gì chúng ta từ từ nói."

Vưu Uyển hai mắt đẫm lệ nhìn hắn. Đồng tử trong suốt tựa như được tẩm vào nước, chóp mũi ửng đỏ, tứ gia nhìn lại càng thêm thương tiếc.

Tiểu cách cách níu lấy vạt áo tứ gia, chui đầu vào lồng ngực hắn, miệng lại cố chấp nói: "Nơi này là của thiếp, không cho phép người khác đụng vào."

"Được được được," Tứ gia vỗ nhẹ vai nàng, "Đều là của nàng, của nàng."

Vưu Uyển khẽ cắn môi, viền mắt ướt át: "Thiếp mang thai rất cực khổ, ngày nào cũng ăn không ngon ngủ không yên. Ma ma nói mấy tháng sau còn có thể bị chuột rút, bụng cũng sẽ ngày càng nặng nề. Nếu lúc này gia lại tìm tới người khác, thiếp.. thiếp nhất định sẽ khó chịu muốn chết."

"Nói linh tinh gì vậy! Không cho nói ra chữ kia, đó là điềm xấu." Tứ gia vội ngăn nàng lại, "Hiện giờ nàng không nên suy nghĩ nhiều, chỉ cần bình an sinh con ra là được. Mọi việc đều có gia giúp nàng, sẽ không để nàng phải thất vọng."

Vưu Uyển thút tha thút thít ngừng khóc. Tứ gia nhìn nàng cười nói: "Ngày ngày gia hầu hạ một mình nàng cũng đã đủ lắm rồi, trong mắt sao còn có thể chứa được người khác?"

"Thiếp cũng chẳng muốn ngài hầu hạ, thiếp có đám Thanh Mai, mới không cần tới ngài đâu." Vưu Uyển nhỏ giọng thầm thì.

"Vậy thì nàng sai rồi, đợi lát nữa phải cảm thụ cho tốt chỗ bất đồng giữa gia và bọn họ."

Tứ gia mổ nhẹ lên môi nàng, sau đó chậm rãi lần mò xuống dưới, tìm tới nơi bí mật kia, lặng yên không một tiếng động mà ngậm lấy. Vưu Uyển chỉ có thể che miệng, tránh để người bên ngoài nghe được động tĩnh.

Nàng cực kỳ ngượng ngùng, vươn tay đẩy tứ gia: "Chàng mau đứng lên.. Rèm còn chưa kéo đâu đấy!"

"Không sao, bọn họ không dám vào." Tứ gia lại cảm thấy sắc trời vừa vặn, tiện cho hắn nhìn ngắm kỹ càng.

Đây là lần đầu hắn làm loại chuyện này, lại đang giữa ban ngày ban mặt, cảm thấy tăng thêm mấy phần hứng thú. Tứ gia phóng túng một hồi, dụ dỗ Vưu Uyển cho hắn làm mấy lần rồi mới hài lòng rút lui.

Bữa tối, tứ gia tự tay đút Vưu Uyển uống hơn hai chén canh, nói là ban ngày mất nước, cần phải bồi bổ cho tốt.

Đám Thanh Mai nhìn viền mắt ửng đỏ của Vưu Uyển, đều tưởng là do cách cách khóc nhiều quá nên chủ tử gia mới dỗ dành như vậy.

Ánh mắt trong trẻo của đám tỳ nữ khiến gương mặt Vưu Uyển càng thêm đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện