Lần tới Hoàng trang này của Vưu Uyển khác với lần ghé chơi thôn trang suối nước nóng trước đó. Tứ gia đã sớm nói sẽ chuẩn bị kinh hỉ cho nàng tại đây, để nàng tự mình khám phá.
Chờ đến khi tới thôn trang, Vưu Uyển mới biết hóa ra tứ gia đã an trí Toàn Phong ở chỗ này. Hiện Toàn Phong đã là mẫu thân của mấy nhóc cún.
Vưu Uyển thấy thế thì rất muốn đến gần vuốt ve nhưng lại bị Nghiêm ma ma ngăn cản: "Chủ tử gia đã dặn, ngài chỉ có thể nhìn chúng từ xa. Đợi ngài sinh sản xong mới có thể lại gần."
Tuy Toàn Phong đã được thuần hóa đến nhu thuận nhưng hiện tại tình huống của Vưu Uyển đặc thù, nếu không cẩn thận bị va chạm hoặc nhiễm bệnh gì thì không ổn.
Vưu Uyển chỉ có thể trông mong ngóng nhìn từ bên ngoài rào chắn khu nuôi chó. Toàn Phong dường như vẫn còn nhớ nàng, vừa thấy đã chạy tới vẫy đuôi, còn ngậm con mình ra cho Vưu Uyển xem.
Mãi đến khi ngạch nương Hỉ Tháp Tịch thị của Vưu Uyển dẫn theo Vưu Khởi tới thôn trang thì mới có thể tách Vưu Uyển ra khỏi ổ chó.
Vưu Khởi tò mò sờ bụng Vưu Uyển: "Trong này là cháu ngoại trai của muội ư?"
Đứa nhỏ phối hợp đá chân một cái. Vưu Khởi nhất thời kinh ngạc "Oa" lên một tiếng.
"Được rồi, đừng náo loạn nữa, để tỷ tỷ con nghỉ ngơi." Hỉ Tháp Tịch thị kéo Vưu Khởi, để cô bé ra ngoài tự chơi.
Vưu Uyển biết ngay nhất định là ngạch nương có chuyện muốn nói với nàng, bèn xốc lại tinh thần.
"Đừng hoảng," Hỉ Tháp Tịch thị trấn an, "Con nói cho ngạch nương nghe, vì sao lần này tứ gia lại đưa con ra ngoài dưỡng thai thế này. Dù ngài ấy có việc rời kinh thì cũng không nhất thiết phải để con dọn tới thôn trang, có phải là trong phủ đã xảy ra chuyện gì không?"
Vưu Uyển không ngờ ngạch nương nhà mình lại tinh ý như vậy. Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn kể lại vụ việc của Nguyên Thu, chỉ giấu giếm những nghi ngờ liên quan tới phúc tấn. Nếu không, e là ngạch nương nàng sẽ lo lắng đến ngủ cũng không yên.
Quả nhiên Hỉ Tháp Tịch thị nghe xong thì vô cùng tức giận: "Sớm biết vậy, trước kia thế nào cũng phải tách ả và con ra, cho dù có phải tốn thêm ít bạc cũng được. May mà không xảy ra chuyện gì, nếu ả ta mà được như ý nguyện thì còn không cách ứng chết con rồi ư."
Đối với cách làm của Vưu Uyển, ngược lại Hỉ Tháp Tịch thị cũng không nói gì, chỉ bảo: "Con chính là quá khoan dung với ả rồi. Hiện tại tứ gia đối đãi con không tệ, nhưng bản thân con cũng phải có chủ ý, đừng tùy tiện để bất cứ ai cũng có thể nảy sinh ý nghĩ xấu xa như thế này."
Vưu Uyển ngoan ngoãn lắng nghe, gật đầu nói: "Ngạch nương yên tâm, con sẽ không như vậy nữa đâu."
Cách làm lần này của tứ gia cũng nằm ngoài dự liệu của nàng. Bất luận về sau ra sao, hiện tại tứ gia vẫn khiến nàng rất đỗi hài lòng.
Hỉ Tháp Tịch thị biết loại chuyện này còn cần chậm rãi chỉ bảo thêm, phải để Vưu Uyển tự mình trải qua thì mới nhớ lâu được, không thể gấp gáp nhất thời.
Thời gian Vưu Uyển ở Hoàng trang còn thanh nhàn hơn so với khi ở trong phủ, ngày ngày không cần phải giao tế với những người khác. Huống hồ hiện đang là cuối thu, thời tiết sảng khoái, Vưu Khởi thường theo ma ma quản sự ra ngoài hái rau dại, đem về làm vằn thắn cho Vưu Uyển ăn.
Điều duy nhất khiến Vưu Uyển phiền lòng là mỗi ba ngày lại nhận được thư của tứ gia. Cũng chẳng biết vì sao tứ gia lại có nhiều lời để nói như vậy, lần nào cũng là một xấp thư dày.
Vưu Uyển đã biết sức mạnh phê duyệt hàng đống tấu chương sau khi đăng cơ của hắn là do đâu mà có rồi, hóa ra ngay từ lúc này đã manh nha cái tật dong dài.
Ban đầu nàng còn có thể nghiêm túc phản hồi, kể rõ với tứ gia việc mình làm mỗi ngày. Sau này lại phát hiện nội dung phản hồi lần nào cũng tương tự, nàng không ngủ thì cũng ăn, thế là lười viết hồi âm mà trực tiếp nhét vào trong phong thư một chiếc lá nàng hái xuống hôm ấy.
Còn chơi chữ mà viết --- Lá rơi thu tới, mong người quay về.
Lần đầu tiên tứ gia nhận được loại thư này e là cũng bị kinh động, ước chừng tận năm ngày cũng không phản hồi Vưu Uyển. Cuối cùng chẳng biết làm sao lại nặn ra một bài thơ tình viết lên mặt trái của chiếc lá, kẹp vào phong thư gửi về cho nàng.
Lúc Vưu Uyển lấy thư không hề phòng bị, lá cây rơi ra suýt thì bị Thanh Mai trông thấy. Đợi khi nhìn rõ nội dung bên trên, nàng lập tức luống cuống tay chân cất chiếc lá đi, đặt trong hộp nhỏ bên gối.
Sau đó, lá cây tích trữ trong hộp càng ngày càng nhiều. Vưu Uyển lén đem chúng đi phơi khô rồi tỉ mỉ cất vào, không cho bất cứ ai xem.
Bước vào tháng Mười, trời dần trở lạnh. Vưu Uyển cảm thấy xiêm y mình mặc ngày càng dày, cái bụng cũng càng lúc càng lớn, đứng lên là không nhìn thấy mũi chân đâu nữa.
Ngày nào nàng cũng đi dạo cùng Hỉ Tháp Tịch thị chừng nửa cảnh giờ, thời gian còn lại đều dùng để chuẩn bị hạ lễ sinh thần cho tứ gia.
Sinh nhật của tứ gia là vào ba mươi tháng Mười. Vưu Uyển không rõ liệu tứ gia có kịp trở lại kinh thành vào lúc đó hay không, chỉ có thể chuẩn bị trước để cho hắn một niềm vui bất ngờ.
Tới ngày cuối tháng, Vưu Uyển rốt cuộc vẫn đi ngủ sớm, tứ gia sai người truyền tin cho nàng, nói là không kịp trở về. Vưu Uyển khó tránh khỏi tiếc nuối nhưng cũng chỉ có thể yên lặng chấp nhận.
Đèn bên ngoài đã tắt, nàng nằm nghiêng trên giường lẩm bẩm: "Sinh nhật của bản thân cũng không thể quay về, biết là bận ban sai nhưng sao không nghĩ cách mà trộm lười một chút chứ. Rõ ràng là một Hoàng tử mà so với đại thần cấp dưới còn mệt mỏi hơn."
Bình thường Vưu Uyển có thể tiến vào giấc ngủ rất nhanh nhưng hôm nay chẳng biết vì sao, tâm trí cứ phiền muộn không ngủ được. Nàng nằm trên giường hơn nửa canh giờ, thắt lưng có hơi mỏi liền muốn xoay người thay đổi tư thế.
Vừa nghiêng người sang, nàng bỗng thấy một bóng đen xốc màn tiến vào. Vưu Uyển cả kinh, lập tức mở miệng muốn gọi người.
Người nọ phát hiện nàng chưa ngủ, vội vươn tay đè Vưu Uyển lại, nhẹ giọng nói: "Đừng kêu, là ta đây."
Vô cùng quen thuộc, đúng là thanh âm của tứ gia.
Trái tim Vưu Uyển đều sắp vọt lên tận cổ họng, nghe được câu này mới hạ xuống một nửa. Nàng lập tức dùng vươn tay nện vào vai hắn một cái, lòng hãy còn sợ hãi: "Chàng làm thiếp sợ muốn chết!"
Tứ gia thấy nàng quả thực bị dọa không nhẹ bèn lên tiếng kêu Thanh Mai đang trực đêm thắp đèn lên. Trong phòng nháy mắt sáng rỡ.
Vưu Uyển được tứ gia ôm