(15) Tĩnh thư phòng
Edit: icedcoffee0011
Tứ phúc tấn đầu tiên là để Ô Nhã thị lui xuống, Mạnh Hinh không có lời tứ phúc tấn phân phó chỉ có thể đứng tại chỗ.
Mạnh Hinh cách tứ phúc tấn rất gần, lại thấy không rõ thần sắc tứ phúc tấn, nàng bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ, đang lúc Mạnh Hinh coi là tứ phúc tấn thuận tiện phạt nàng đứng , tứ phúc tấn cười nhạo một tiếng, Mạnh Hinh không biết tứ phúc tấn có phải là đang chế giễu Ô Nhã thị hay không.
– Hôm nay ngươi theo giúp ta dùng cơm, xong lại trở về.
– Tuân mệnh.
Mặc dù đáp ứng, nhưng Mạnh Hinh còn phải khiêm tốn vài câu,
– Tạ phúc tấn hậu ái, nô tỳ vô cùng cảm kích.
– Không cần phải nói cảm kích, đây là ngươi nên được ban thưởng.
Tứ phúc tấn đem tay đưa qua, Mạnh Hinh kinh sợ tiến lên đỡ lấy tứ phúc tấn, tứ phúc tấn mang theo hộ giáp, tay vỗ vỗ cánh tay Mạnh Hinh, nhẹ nhàng nói:
– Gia phạt ngươi cũng là vì tốt cho ngươi, Diệp thị thân phận gì? Nàng kiến thức hạn hẹp, ngươi cùng nàng chấp nhặt là ném mặt mũi Thượng tam kỳ.
– Ngài dạy rất đúng.
Mạnh Hinh lắng nghe tứ phúc tấn dạy bảo, thân phận nàng lại cao đến chỗ nào được nữa? Không phải đều là đồ chơi lấy lòng Tứ gia?
Mạnh Hinh bồi tứ phúc tấn đi đến gian phòng phía tây, bàn ăn đã bày biện thỏa đáng, bốn món ăn đơn giản, một đĩa giò, một đĩa rau trộn, một đĩa đậu hũ xào hành lá, một đĩa thập cẩm (?).
Mạnh Hinh đỡ tứ phúc tấn ngồi xuống, không nghĩ tới có thể ngồi vào đối diện tứ phúc tấn, mặc dù là bồi nàng dùng bữa, có thể đứng ăn hai miếng cũng không tệ rồi.
Tỳ nữ bưng chậu đồng tiến lên, quỳ gối trước người tứ phúc tấn, Mạnh Hinh chủ động giúp tứ phúc tấn cởi bỏ hộ giáp rửa tay, hai đôi hộ giáp Mạnh Hinh đặt ở bên trong một cái khay, tứ phúc tấn rửa tay xong, chỉ bên cạnh,
– Lưu ngươi lại dùng bữa, ngươi cũng ngồi đi, không cần ở bên cạnh hầu hạ.
– Tạ phúc tấn.
Mạnh Hinh biết được đây là bước đầu tiên tứ phúc tấn tán thành mình, nhưng ngồi bên cạnh tứ phúc tấn, thật sự là ngồi so với đứng còn khó chịu hơn, đều không thoải mái.
Một hồi có thêm món ăn nóng đi lên, một đĩa đồ ăn cực kỳ ngon miệng, Mạnh Hinh có chút tưởng niệm cà rốt cải trắng thường ngày.
Dùng bữa không thể nói chuyện, thậm chí lúc dùng bữa lúc phát ra âm thanh cũng là không lễ phép, ăn canh, dùng đũa, nhai nuốt không thể phát ra một tiếng động nào, Mạnh Hinh không được huấn luyện về những chuyện này, mặc dù tận lực không phát ra âm thanh, nhưng chắc chắn sẽ có tiếng thìa đụng phải đĩa, mà mỗi một lần như thế tứ phúc tấn đều sẽ liếc cô một cái, Mạnh Hinh xấu hổ cúi đầu, mặt còn chưa đủ dày, không có cách nào coi vô lễ là thiên tính.
Sau khi súc miệng, tứ phúc tấn dùng trà,
– Vừa rồi ồn ào nhốn nháo, ta còn chưa nghe ra a mã ngươi hiện giờ đang ở đâu.
Mạnh Hinh đứng dậy đáp lời:
– A mã hiện giờ lam cai ngục ở Bộ Binh thống lĩnh nha môn.
– Là Tây Lâm Giác La đại nhân giúp đỡ?
– A mã có nói là đường bá phụ khơi thông quan hệ giúp đỡ, nếu không cho dù a mã nô tỳ có lãng tử hồi đầu, cũng sẽ chẳng có ai tin tưởng ông ấy...dù vậy...
Mạnh Hinh thở dài nói:
– Ông không cách nào bỏ được bài bạc, nô tỳ thật sự là lo lắng không chừng một ngày nào đó lại giống trước kia, trong nhà có một đồng cũng bỏ lên chiếu bạc, đường bá phụ nói xa cũng không xa gần cũng không gần, hiện giờ ngài ấy có thể quan tâm, nhưng có thể quan tâm a mã cả đời sao?
– Ông ấy vẫn luôn làm nô tỳ bận tâm.
Mạnh Hinh chủ động rót trà cho tứ phúc tấn, vừa rồi suy nghĩ đến dụng ý của tứ phúc tấn, hiện giờ đã rõ Dũng Nghị tướng quân là người tộc Tây Lâm Giác La , cô đối với tứ phúc tấn cũng chưa có bao nhiêu tác dụng, chẳng lẽ tứ phúc tấn là đánh chủ ý lên Dục Khánh cung Thái Tử?
Cũng không phải Mạnh Hinh tư duy thái quá, theo tư liệu lịch sử ghi chép, Thái Tử phi không chỉ được Khang Hi coi trọng, nàng ta với các phúc tấn quan hệ cũng không tệ, hiện giờ trắc phúc tấn có thai, Thái Tử phi chưa có con trai trưởng, khó đảm bảo tứ phúc tấn sẽ không mang Mạnh Hinh đi Dục Khánh cung.
Đường muội danh phận không có, còn từng là nha hoàn, hai tỷ muội gặp mặt, vị đường tỷ kia chắc cũng chẳng còn bao nhiêu mặt mũi.
Tứ phúc tấn không cần làm nhiều chuyện, liền có thể đổi lấy được hảo cảm của Thái Tử Phi, lấy tâm tư tứ phúc tấn mà nói, nàng chưa chắc sẽ không làm.
Lấy phẩm cấp của Thiện Bảo, bát phẩm cửu phẩm tiểu quan, nữ nhi làm khanh khanh thị thiếp của hoàng tử đã là cất nhắc.
Sẽ không có ai bất bình thay cho Mạnh Hinh bất bình, huống chi Dận Chân hiện tại chỉ là Bối Lặc gia, bên cạnh có thị thiếp đại tuyển tiểu tuyển đều có thân phận đàng hoàng, dạng như Mạnh Hinh có thể có thân phận khanh khách đã là không tệ.
Mạnh Hinh tâm tư nhanh chóng chuyển động, buông ấm trà, nói:
– Đến cùng cũng không cùng một tông tộc, nghe nói Tây Lâm Giác La đại nhân giúp rất nhiều tộc nhân, không đơn thuần là một mình a mã nô tỳ, đường bá phụ thật sự là người tốt.
Mặc kệ đúng hay không, Mạnh Hinh cho dù là pháo hôi cũng có tôn nghiêm của pháo hôi, cô có thể sống bình an trong hậu viện Tứ gia đã không tệ rồi, hạn chế ra ngoài kíƈɦ ŧɦíƈɦ người khác,
Một khi bên cạnh phúc tấn có nguy hiểm, tứ phúc tấn không có việc gì, Thái Tử Phi không có việc gì, có việc chỉ có thể là pháo hôi như mình.
Thanh danh lấy oán trả ơn không nói, Mạnh Hinh không chừng sẽ trực tiếp bị Dận Chân bóp chết cho thái tử gia xả giận.
Tứ phúc tấn liếc Mạnh Hinh một chút, mang lên hộ giáp, như có như không nói:
– Ngươi, phần thông minh này dùng cho tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi.
Mạnh Hinh sau lưng liên tục gật đầu:
– Ngài là phúc tấn là chủ tử, chút thông minh này của nô tỳ sao có thể qua được ngài?
– Thôi.
Tứ phúc tấn giơ tay lên, phảng phất bóp chết Mạnh Hinh hay không, đối với nàng chỉ là tiện tay mà thôi.
– Ma ma, thu thập hai bộ quần áo mới ở chỗ ta đưa cho Tây Lâm Giác La khanh khách, ta thấy nàng ăn mặc quá mộc mạc.
– Tạ tứ phúc tấn.
Mạnh Hinh thủ thế uốn gối tạ ơn, lúc này bên ngoài nhộn nhịp tiếng bước chân, Mạnh Hinh ngẩng đầu nhìn, thấy một nhóc con môi hồng răng trắng đi vào trong, mà ánh mắt hàn băng của tứ phúc tấn cũng thành từ ái ấm áp,
– Hoằng Huy đi từ từ, coi chừng ngã.
Đứa bé này chính là Hoằng Huy?
Con trai trưởng duy nhất của Tứ phúc tấn Ô Lạp Na Lạp thị, Mạnh Hinh uốn gối đồng thời lui về phía sau mấy bước, Ô Lạp Na Lạp thị hiển nhiên không nghĩ tới Hoằng Huy lại xuất hiện lúc này, không muốn việc hậu trạch ảnh hưởng đến nhi tử.
Tứ phúc tấn hướng Mạnh Hinh ra hiệu, có thể đi. Mạnh Hinh cong đầu gối, bưng lấy hộp trang sức đi ra ngoài, lúc đi, Mạnh Hinh khóe mắt liếc qua, thấy tứ phúc tấn từ ái vuốt ve cái trán Hoằng Huy, nhắc nhở:
– Huy nhi chân tay lóng ngóng, cẩn thận a mã lại mắng con.
– Mẹ, a