(18) Chuyện xảy ra
Edit: icedcoffee0011
Tứ phúc tấn mệt mỏi chợp mắt, giống như là không nghe rõ lời kia của Dân Chân, cho dù trong lòng là bao nhiêu sóng to gió lớn, nàng nằm ở bên người Dận Chân không dám dịch chuyển thân thể, suốt đêm ngủ không ngon, sáng sớm lại lấy tinh thần đưa Dận Chân ra cửa.
Dận Chân căn bản không nhìn ra Ô Lạp Na Lạp thị khác biệt ở chỗ nào, Ô Lạp Na Lạp thị cầm chén trà trong tay mà xuất thần, ma ma để nha hoàn hầu hạ đều lui xuống, nửa quỳ kéo chăn đệm che chân cho Ô Lạp Na Lạp thị,
– Chủ tử.
Con ngươi tứ phúc tấn sáng đến mức khiến người ta sợ hãi, nàng nắm lấy bả vai ma ma, hỏi:
– Ngươi đã đem chén thuốc kia đổi đi chưa?
– Ngài nói?
– Chén thuốc Ô Nhã thị thưởng cho Tây Lâm Giác La thị, ngươi đã đổi chưa?
Ma ma gật đầu nói:
– Ngài yên tâm chính là, cho dù nàng có được ân sủng, gia chưa chắc muốn để nàng sinh...
Tứ phúc tấn ném chén trà trong tay, khuôn mặt âm trầm,
– Trước có lang, sau có hổ, mệnh ta sao lại khổ như vậy?
– Ngài sao vậy? Chủ tử, để lão nô giúp đỡ ngài, ai cũng không thể khi dễ đến ngài.
Tứ phúc tấn bên môi đầy chua xót,
– Trước kia ta còn muốn giúp Thái Tử phi, hiện giờ chỉ sợ là...bị đám chị em dâu xem náo nhiệt, làm sao người kia...làm sao hết lần này tới lần khác là nàng? Sao có thể là nàng?
– Ngài đang nói Tây Lâm Giác La khanh khách? Nếu như ngài thật sự không yên lòng, lão nô liều mạng, không thể để cho nàng sống thêm.
Tứ phúc tấn níu chặt ma ma, không đồng ý nói:
– Chuyện của Tây Lâm Giác La thị, tứ gia chỉ nói cho một mình ta, Đồng Giai thị có hỏi, tứ gia cũng không lộ chút tiếng gió nào, chỗ tốt gần ngay trước mắt, ngươi lúc này gϊếŧ chết nàng, Tứ gia nhìn ta như thế nào? Nói đến buồn cười, hiện giờ ta lại phải bảo hộ nàng, tứ gia...đại sự của tứ gia quan trọng...
– Nhưng ủy khuất chủ tử ngài.
Ma ma đau lòng nói, tứ phúc tấn không còn bực bội như vừa rồi,
– Vì Hoằng Huy ta cũng phải nhẫn xuống, ta có thể nhịn được Đông Giai thị, còn nhịn không được nàng? Ngươi nói là Bối Lặc thế tử quý giá, vẫn là thân Vương thế tử quý giá?
Nàng biết Dận Chân có dã tâm, hiển nhiên không thể nghe lời ma ma, tứ phúc tấn thở dài:
– Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi, Tứ gia biết được ··· Không có gì kỳ quái, nhìn nàng khiêm tốn, không giống có phúc khí.
Lời này phảng phất như an ủi ma ma, cũng như an ủi chính mình, tứ phúc tấn gượng cười:
– Hiện giờ, mất mặt cũng là vạn tuế gia, là Dũng Nghị tướng quân, là kẻ đưa nàng vào phủ – Ô Nhã thị, ta trước giờ đối xử với nàng không tệ, cho nàng danh phận, còn muốn như thế nào nữa? Tứ gia cùng vạn tuế gia tóm lại sẽ không để đến mức làm ta hạ mình nhường chỗ cho nàng, mà nếu bọn họ làm thật, ta cũng sống không nổi, ta liền dẫn Hoằng Huy đâm đầu vào cửa cung mà chết, ta không sống được, ai cũng đừng nghĩ sống tốt hơn ta.
Ma ma xoa bóp cẳng chân tứ phúc tấn,
– Sẽ không đến mức như vậy đâu, tứ gia thương ngài, vạn tuế gia càng là để ý mặt mũi, nói không chừng sẽ trừ khử cái tai họa là nàng, người bên ngoài còn để ý chết sống của một thiếp thất?
– Bất quá là thêm một trắc phúc tấn...hiện giờ trắc phúc tấn có Đồng Giai thị và Lý thị, vạn tuế gia coi trọng quy củ, tứ gia không thể vượt qua chư vị hoàng tử, chỉ có thể để một trong hai người các nàng lui một bước, nhường ra một cái ghế...là Đồng Giai thị khéo hiểu lòng người, hay là Lý thị có công sinh nhi dục nữ? Ta thấy cho dù là ai lui, Tây Lâm Giác La thị chắc chắn sẽ trở thành một cái gai trong lòng tứ gia, chờ về sau trừng trị nàng cũng không muộn.
Tứ phúc tấn đè lên huyệt thái dương, hoàn toàn trầm tĩnh lại, vô luận là thê nào, nàng đều đứng ở thế bất bại, ma ma góp lời:
– Nô tỳ nhìn Tây Lâm Giác La thị rất nghe lời, là người thô tục nóng tính, chủ tử gia có thể coi trọng nàng mới là lạ, không chừng ngài có thể mượn tay nàng cho Đông Giai trắc phúc tấn nhìn xem thế nào mới là ủy khuất, sớm biết gả làm trắc phúc tấn là ủy khuất, nàng còn nháo đến đây làm gì?
– Nàng ta nhìn như trinh tĩnh thanh nhã, đạm nhiên thủ lễ, hừ, nếu như không phải nàng ta câu dẫn, tứ gia có thể coi trọng nàng? Nô tỳ thấy ngài không thể như trước, nhìn mặt mũi Đức phi, còn nhận lấy Ô Nhã khanh khách, đường đường là Đồng Giai thị đích nữ còn đi làm trắc phúc tấn, vạn tuế gia vẫn còn bất mãn lạnh nhạt với a mã nàng ta kia.
Tứ phúc tấn cười mỉa mai:
– Thôi, nàng là biểu muội tứ gia để trên đầu quả tim, một biểu muội, một tân sủng, chậc chậc, ta muốn xem xem nàng có thể nhịn được bao nhiêu. Tây Lâm Giác La thị một thân đầy tật xấu, gia có thể khoan nhượng nàng ngày một ngày hai, nhưng có thể nhịn cả đời sao? Sớm muộn cũng...
Ô Lạp Na Lạp thị nhìn vòng tay ngọc, lại nói:
– Đông Giai thị lại không giống, giữ mình trong sạch, khó tìm ra sai sót, Hiếu Ý hoàng hậu đối Tứ gia có ân, nàng mới là khó làm nhất.
Ma ma tiếp lời nàng:
– Tây Lâm Giác La thị thật sự là không ra gì, trong bụng chứa không nổi hai lượng dầu vừng (nhỏ nhen, hẹp hòi, không có tầm nhìn). Đông Giai trắc phúc tấn thì không giống, làm việc cẩn thận đến giọt nước không lọt, giỏi nhất giả vờ giả vịt, làm bộ thanh cao vô dục vô cầu, không chừng Tứ gia thật đúng là không bỏ xuống được nàng, nô tỳ thấy để các nàng tranh nhau càng tốt.
– Bất quá Tây Lâm Giác La thị không có ngài ở sau lưng chỉ điểm, đứng trước mặt Đông Giai trắc phúc tấn không qua được hai hiệp, ngài không ngại ··· Không ngại giúp đỡ nàng, một khi khi dễ biểu muội chủ tử gia... Chủ tử gia...
Tứ phúc tấn vỗ vỗ cánh tay ma ma, cười đến ý vị thâm trường,
– Nô tài gan lớn, dám nói chủ tử không phải?
– Lão nô biết sai, lão nô biết sai.
– Vị vạn tuế gia kia của chúng ta không biết sẽ đền bù nhà mẹ đẻ ta như thế nào, ít nhất sẽ không ép ta, nếu không người Hán sẽ càng trào phúng người Mãn chúng ta không có quy củ thể thống, cũng vì Phiêu kị tái thế – Dũng Nghị tướng quân mà ân thưởng của vạn tuế gia mới kéo đến phủ Ô Lạp Na Lạp. Sau khi a mã qua đời, huynh trưởng vô dụng, nhà mẹ đẻ loạn thất bát tao, có cái ân thưởng cũng coi là Ô Lạp Na Lạp gia không phí công nuôi ta, huynh trưởng có thể ở kinh thành đặt chân hiển quý với ta cũng là chỗ tốt.
– Vẫn là chủ tử nghĩ xa, một đám các nàng cũng không thoát khỏi lòng bàn