Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Vài ngày sau, ngày nào Thời Anh cũng đi sớm về trễ, rất ít khi chạm mặt với Trì Dĩ Khâm.
Chỉ là buổi sáng trước khi ra ngoài, cô luôn nói với Trì Dĩ Khâm một tiếng, dù Trì Dĩ Khâm không để ý đến cô, cũng không biết cô đi làm gì.
Hôm nay cũng như thế.
Tối qua Trì Dĩ Khâm ngủ quá muộn, sáng hôm sau tỉnh dậy đã là mười giờ.
Mỗi ngày, Thời Anh luôn chào buổi sáng vào lúc tám giờ.
Anh đứng dậy, xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy hơi choáng váng, đầu óc mơ hồ.
Trì Dĩ Khâm mở cửa, bên ngoài cửa không có bữa sáng.
Chắc là hôm nay cô không sang đây.
Có lẽ cảm giác hôm nay không giống mấy ngày trước, Trì Dĩ Khâm ngẩng đầu nhìn phòng ngủ bên kia hành lang.
Cửa phòng ngủ khép chặt, không có bất cứ động tĩnh gì.
Trì Dĩ Khâm nhìn một lát, thu hồi ánh mắt, nhấc chân, thong thả bước đi.
Đến trước phòng ngủ, anh định trực tiếp mở ra, nhưng sau một lát do dự, cuối cùng vẫn đưa tay gõ cửa.
Gõ vài lần vẫn không thấy có người mở cửa, vì thế Trì Dĩ Khâm trực tiếp đẩy cửa ra.
Phòng ngủ không có người.
Anh cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, đứng trước phòng ngủ, ngơ ngẩn nhìn vào bên trong.
Trước đây nơi này là phòng anh, không gian vốn chỉ có hai màu đen trắng, cửa sổ luôn kéo rèm, không khí bên trong đè nén áp lực.
Nhưng từ khi Thời Anh chuyển vào, trong phòng có thêm rất nhiều món đồ trang trí nho nhỏ thú vị, tủ quần áo chất đầy quần áo của cô, trên bàn cũng toàn là đồ trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da.
Đặc biệt là tấm rèm, sáng nào được cũng được kéo ra.
Ánh nắng soi bóng qua cửa sổ, là sự ấm áp trước đây chưa từng có.
Không biết có phải là ảo giác của anh không, trong phòng thoang thoảng một mùi hương, giống như trên người cô.
Chỉ một thời gian ngắn ngủn, trong vô thức, dường như nơi này đã vương mùi hương của cô.
Trì Dĩ Khâm đứng trong phòng một lát, đột nhiên cảm thấy không muốn rời khỏi.
Anh nhớ đến ngày kết hôn, ở hôn lễ, cô mỉm cười với anh, đôi mắt cong lại, dáng vẻ hạnh phúc, suýt nữa khiến người ta nghĩ lầm, cô thật sự gả cho người mình yêu.
Chỉ có mỗi Trì Dĩ Khâm, nhìn cô tươi cười như vậy, anh thật sự cảm thấy rất nực cười.
Cũng vì nụ cười đó, khi cô đưa ra yêu cầu chuyển đến biệt thự của anh, anh không nói lời từ chối.
Tuy sau đó có hơi hối hận.
Kết hôn với anh, rốt cuộc có gì đáng để cô vui vẻ?
...
Gần bảy giờ tối, Trì Dĩ Khâm ở thư phòng, đột nhiên cảm giác được cái gì đó.
Anh đứng dậy, kéo rèm ra, cúi đầu nhìn xuống bên dưới.
Là Thời Anh về.
Cô dừng xe dưới lầu, lúc mở cửa xuống xe, một tay cầm túi xách, tay kia cầm điện thoại, đang nói chuyện với ai đó.
Từ góc độ của anh, không thể nhìn ra cô đang nói gì.
Trên mặt cô có nụ cười, trong lúc nói chuyện còn gật đầu, tâm tình có vẻ rất tốt.
Hoàng hôn chỉ còn sót lại chút tia sáng nhỏ vụn, chiếu vào nụ cười của cô, khiến người ta cảm thấy vô cùng sáng sủa tươi đẹp.
Trì Dĩ Khâm quan sát, sắc mặt dần âm trầm.
Anh nhìn nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời trên gương mặt cô, bỗng nhiên thấy chói mắt một cách kỳ lạ.
Mấy ngày nay, cô đi sớm về trễ, ngày nào tâm tình trông cũng rất tốt, không cần phải nói, chắc chắn ở bên ngoài chơi đùa vui vẻ.
Quả nhiên, người như cô, trời sinh không thuộc về nơi này, sao có thể chịu được cuộc sống ở đây.
Căn nhà hoang vắng, hiu quạnh, còn sống chung với một kẻ điếc, bản thân anh lại là loại người không thú vị khiến người ta ghét bỏ.
Không ai có thể chịu được.
Trì Dĩ Khâm nghĩ, nhìn khóe môi cong lên của cô, nụ cười rất ngọt ngào, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Anh hừ lạnh một tiếng, thu lại ánh mắt, đưa tay kéo tấm rèm.
Nhìn cô vui, anh không vui.
Cũng không biết nói chuyện với ai, có gì mà vui vẻ thế, lại còn cười như vậy.
Trì Dĩ Khâm nghĩ, ngồi xuống ghế.
Hai tiếng trôi qua, cửa thư phòng hơi rung.
Trì Dĩ Khâm cảnh giác ngẩng đầu, nhìn cửa phòng, phán đoán là có người đang gõ cửa.
Không cần nghĩ cũng biết là ai.
Trì Dĩ Khâm cúi đầu, không để ý đến.
Qua một lát, anh thấy phía dưới khe cửa có một tờ giấy.
Anh thử nhìn xem, cách xa quá nên không thấy rõ phía trên viết cái gì, sự tò mò bị khơi dậy, vì thế anh đứng dậy đi đến cạnh cửa, cúi người nhặt tờ giấy lên.
“Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.” Trên tờ giấy là nét chữ thanh tú xinh đẹp, cẩn thận nắn nót.
Qua một lúc, Trì Dĩ Khâm đưa tay mở cửa.
Thời Anh đứng ngay bên ngoài.
Vừa rồi ở dưới lầu cô còn mặc áo khoác, giờ đã thay một bộ đồ dài tay bằng bông, hẳn là đồ ngủ.
“Chuyện gì?” Giọng Trì Dĩ Khâm lạnh băng.
“Vào rồi nói.” Thời Anh chỉ bên trong, nhân lúc Trì Dĩ Khâm không chú ý, lách sang bên cạnh, thuận lợi đi vào phòng.
Trì Dĩ Khâm quay đầu, ánh mắt cực kỳ không tốt, hiển nhiên là bất mãn với hành vi tự tiện xông vào của cô.
Chuyện anh không thích nhất, chính là người khác xông vào “lãnh địa” của mình.
Cho nên lần trước Trì Dĩ Hàng lẻn vào, còn phá hỏng đồ của anh, anh thật sự tức giận.
Giờ chính anh còn đang ở đây, cô cũng dám chạy vào bên trong, giống như hoàn toàn không để chuyện này vào mắt.
Sắc mặt Trì Dĩ Khâm nặng nề, ánh mắt sắc bén như có lưỡi dao bắn ra, khiến người ta không rét mà run.
Thời Anh không sợ, cô nghĩ nếu anh thật sự cầm dao đặt lên cổ cô, cô sẽ khóc lóc ầm ĩ, xem ai đầu hàng trước.
Hơn nữa cô cảm thấy, Trì Dĩ Khâm sẽ không đối xử với cô như vậy.
Trên thế giới này, dù tất cả mọi người có gây bất lợi cho cô thì Trì Dĩ Khâm cũng sẽ không, anh mãi mãi không có khả năng làm như vậy.
Tuy chính cô cũng không biết tại sao lại nghĩ thế, nhưng vẫn vô cùng chắc chắn.
Thời Anh vẫy tay với anh, gọi: “Dĩ Khâm, anh mau qua đây.”
Cô cứ mở miệng là Dĩ Khâm Dĩ Khâm, gọi quen miệng lại thân thiết.
Nếu cô đã vào được, cũng không thể đuổi cô ra ngoài.
Vì thế Trì Dĩ Khâm đóng cửa lại, quay