Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Hứa Dục rất bất đắc dĩ.
Còn Thời Anh thì lại kiên trì, không muốn nghe lời anh ấy.
Hứa Dục biết, lấy lập trường trước mắt của mình, không tiện nói gì nữa.
Nói thêm vài câu, sẽ chỉ làm quan hệ giữa hai người càng ngày càng cứng nhắc.
Vì thế hai người hàn huyên không đến mười phút, tan rã trong không vui.
Thời Anh tiễn anh ấy ra ngoài.
Lúc cô xoay người sang chỗ khác, Hứa Dục ngồi trong xe, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, cứ vậy nhìn bóng dáng cô, trong mắt là tình cảm nồng nàn.
Khóe môi anh ấy nhếch lên, rõ ràng là người đã rời khỏi tầm mắt của mình, nhưng vẫn không nỡ dời mắt đi.
Một lúc sau, anh ấy mới cô đơn thu hồi ánh mắt.
Ánh mắt như vậy, người bên ngoài nhìn, đủ loại cảm xúc đều rất rõ ràng, chỉ một cái liếc mắt là sáng tỏ.
Tuy Thời Anh không biết, nhưng Trì Dĩ Khâm xem camera, thấy hết toàn bộ.
Thiếu vị khách không mời mà đến này, biệt thự lại lần nữa rơi vào yên ắng.
Trên camera chỉ còn lại một mình bóng dáng Thời Anh.
Trì Dĩ Khâm bực bội tắt màn hình theo dõi, cũng tắt luôn máy tính.
Anh tùy ý đẩy máy tính sang bên cạnh, cúi đầu bắt đầu tiếp tục ghi chép.
Mấy ngày nay anh đang nghiên cứu quyển sách này, rõ ràng với anh mà nói thì cũng không tính là khó khăn, nhưng thành quả không tốt.
Không biết vì sao, anh không tĩnh tâm được.
Anh giở sang trang khác, tạm dừng một lát, đang chuẩn bị tiếp tục viết, đột nhiên phát hiện mấy chữ mình vừa viết bị sai.
Trì Dĩ Khâm phát cáu, anh chưa từng phạm sai lầm như vậy.
Sai nhiều thế này, muốn sửa cũng không dễ sửa, vì thế anh dứt khoát xé cả trang giấy.
Vo lại, ném xuống đất.
Hiện tại anh thật sự xem sách không vào.
Vì thế anh đứng dậy, ra khỏi thư phòng.
Đi đến cầu thang, vừa vặn bắt gặp Thời Anh đang định lên lầu.
Thời Anh ngẩng đầu, thấy anh thì sửng sốt, bước chân cũng dừng lại theo bản năng.
Từ ngày đó, sau khi anh đơn phương náo loạn một trận, cô chưa gặp lại anh, dĩ nhiên là không tính tình thế bắt buộc vừa nãy.
Đã rất nhiều ngày.
Một tay Trì Dĩ Khâm nắm tay vịn cầu thang, mái tóc trên trán rũ xuống, một phần che đi đôi mắt, anh đứng ngược sáng, cả người chìm trong bóng tối.
Hai người một trên một dưới, cách nhau khoảng bảy tám bậc thang, ánh mắt giao nhau, có chút hòa hợp yên ả.
“Vừa rồi cô dẫn người khác vào?” Giọng Trì Dĩ Khâm bình tĩnh, nhưng Thời Anh nghe được, rõ ràng có phần tức giận.
Anh không thích người khác tiến vào, Thời Anh biết.
Nhưng Hứa Dục chỉ ngồi trong phòng khách một lát, khi đó Thời Anh cũng liên tục nhìn lên cầu thang, xác định là Trì Dĩ Khâm không đi xuống.
Vậy làm sao mà anh biết được?
Cô lập tức giống như một đứa trẻ làm sai, chột dạ dời mắt, cũng không phản bác, không giải thích gì.
“Tôi nói, tôi không thích người khác tiến vào.” Ngữ điệu Trì Dĩ Khâm lạnh nhạt, hỏi: “Cô nghe không hiểu sao?”
“Không phải, đó là anh họ em, vừa từ Úc…” Thời Anh còn chưa dứt lời, đã bị Trì Dĩ Khâm lạnh lùng chen ngang.
“Anh ta là ai thì liên quan gì đến tôi? Không ai được vào cả.”
Ánh mắt Trì Dĩ Khâm tối đi, dừng trên người Thời Anh, sau đó anh xoay người, không nói gì thêm với cô nữa.
Ai quan tâm anh ta là anh họ hay không phải anh họ gì đó, cũng ai quan tâm anh ta vừa từ đâu trở về.
Dù sao thì vào nhà của anh…
Anh rất không vui.
...
Hai mươi tháng mười là sinh nhật Trì Dĩ Khâm.
Mốc thời gian này, Thời Anh nhớ rất rõ.
Bởi vì trong mơ, cô từng nghe Trì Dĩ Khâm nói, sinh nhật cuối cùng mà anh trải qua, là năm sáu tuổi.
Ngày đó, cõi lòng anh tràn đầy chờ mong bánh sinh nhật, chờ mong quà của anh, giống như bao đứa trẻ bình thường khác.
Nhưng anh không chờ được gì cả.
Sau ngày đó, anh không còn ăn sinh nhật.
Hai chữ này với anh mà nói, giống như hai từ ngữ xa xôi không thể chạm vào.
Tuy Thời Anh không biết rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô vẫn muốn tổ chức sinh nhật cho anh, cô muốn Trì Dĩ Khâm vui vẻ.
Cuộc sống bao giờ cũng cần chút hình thức.
Ngày mười chín tháng mười, Thời Anh nhận được chuyển phát nhanh do Trì Dĩ Hàng gửi tới.
Cậu ấy nói đây là quà sinh nhật cho anh trai.
Sợ mình liên lụy đến Thời Anh, Trì Dĩ Hàng không gặp mặt cô nữa, ngay cả nói chuyện trên WeChat cũng rất cẩn thận, không dám nhiều lời.
Tặng đồ đến cũng lựa chọn chuyển phát nhanh.
Trì Dĩ Hàng biết, đưa trực tiếp thì chắc chắn Trì Dĩ Khâm sẽ không nhận.
Nhưng cậu ấy cũng không cho Thời Anh đưa cho Trì Dĩ Khâm, cậu ấy nói, sau khi Thời Anh nhận được chuyển phát nhanh thì đặt nó trong chiếc tủ ở phòng ngủ là được.
Cũng coi như là cậu ấy đã đưa tới tay anh trai.
Thời Anh mở hộp ra, đập vào mắt là từng lớp tấm bong bóng chống va đập, rất dày, hết lớp này đến lớp khác.
Chỉ mở đống này ra, Thời Anh đã cảm thấy quá sức.
Bên trong là một cái hộp nhỏ vuông vắn, một mặt là kính, có thể thấy bên trong đặt một món