Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Thời gian nhanh chóng trôi đi, hôm nay là sinh nhật Thời Anh.
Cô dậy từ sớm, tâm tình có vẻ rất tốt, sửa soạn trong phòng ngủ một lúc, bước ra khỏi phòng cùng với nụ cười.
Cô đến thư phòng gõ cửa.
Trì Dĩ Khâm đang cúi đầu xem sách, cho đến khi cô tới trước mặt anh, tạo thành một cái bóng, anh mới ngẩng đầu.
“Đường Đường một hai phải làm party cho em…” Thời Anh cười, không có gì khác thường.
Cô dừng lại một lúc, sau đó nhắc nhở: “Hôm nay là sinh nhật em.”
Cứ cảm thấy Trì Dĩ Khâm sẽ không nhớ, Thời Anh mới nhắc nhở.
Trì Dĩ Khâm gật đầu, anh tiếp tục cúi đầu, không nói chuyện.
Thời Anh đứng cạnh bàn đọc sách một hồi lâu, tới tận lúc điện thoại trong tay cô run lên.
Không cần xem cũng biết là Đường Đường gọi tới thúc giục cô.
Thời Anh do dự một lát, sau đó giơ tay, bàn tay mở ra, bên trong là một tấm card nhỏ.
Cô cúi đầu nhìn lướt qua, sau đó đưa tấm card đến trước mặt Trì Dĩ Khâm.
“Anh… Nhất định phải tới.” Thời Anh thử thăm dò, trong mắt đầy lo lắng.
Không biết vì sao, trong lòng cô mơ hồ dự cảm, cảm thấy anh sẽ không tới.
Trì Dĩ Khâm nhìn lên… Lướt nhanh qua, anh thấy trên tấm card viết một hàng chữ, bên cạnh còn có hình vẽ.
Thời Anh đứng một lát, thấy anh không tiếp, liền đặt tấm card lên bàn.
Thời Anh nhanh chóng đi ra ngoài.
Lúc này ánh mắt Trì Dĩ Khâm mới chuyển sang tấm card, thấy hàng chữ kia là địa chỉ.
Bên cạnh vẽ hai nhân vật hoạt hình, nhìn rất đáng yêu.
Từ ánh mắt đầu tiên, Trì Dĩ Khâm đã cảm thấy đây là anh và Thời Anh.
Một tấm thư mời.
Cô mời anh tham dự tiệc sinh nhật của cô.
...
Chín giờ tối.
Trì Dĩ Khâm ở trong thư phòng cả ngày, ngay cả cơm cũng không ăn.
Bầu trời đã hoàn toàn tối đen.
Màn hình máy tính trước mặt vẫn luôn là hình ảnh từ camera theo dõi, Trì Dĩ Khâm quan sát cả ngày, xác định không có bất cứ động tĩnh gì.
Đã giờ này rồi, sao cô còn chưa về?
Biết rõ mình không nên lo lắng, nhưng trong lòng vẫn không áp chế được.
Anh mở điện thoại, kiểm tra Weibo cô.
Không có gì cả.
Thời gian lại tiếp tục trôi, rốt cuộc Trì Dĩ Khâm cũng không nhịn được, gọi video cho Thời Anh.
Một hồi lâu sau, bên kia mới nhận máy.
Sau khi kết nối, bên kia là hình ảnh mơ hồ, anh còn không kịp thấy rõ thì camera đã quay cuồng.
Sau đó video bị cắt đứt.
Trong lòng Trì Dĩ Khâm lộp bộp.
Sự việc ngoài ý muốn lần trước vẫn còn rõ mồn một trước mắt anh, máu đỏ lênh láng, khiến người ta giật mình.
Anh đứng dậy cầm điện thoại, vội vàng chạy xuống.
Lầu một đen như mực, không bật đèn, nhưng trước mắt lại mơ hồ có bóng dáng màu đen lung lay.
Anh mở đèn phòng khách.
Vừa mở đèn, đập vào mắt anh là cánh cửa mở lớn, mà Thời Anh đứng bên cạnh khung cửa, đang định đi vào trong.
Thế nhưng nhìn cô không có chút sức lực nào, gương mặt cũng đỏ bừng.
Có lẽ do đèn đột nhiên sáng lên, Thời Anh không kịp thích ứng, một chân đang nhấc lên, động tác chậm chạp, sắp dẫm hụt.
Trì Dĩ Khâm bước nhanh qua, đưa tay đỡ cô.
Đến gần, anh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Thời Anh uống rượu?
Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu anh.
Mà lúc này Thời Anh đang nắm chặt cánh tay anh, cố gắng để mình không té ngã.
Cô giương mắt, con ngươi mơ màng.
Đập vào mắt là gương mặt Trì Dĩ Khâm, giống như ánh sáng đột nhiên xuất hiện, có cảm giác không chân thật.
Thời Anh cứ mở to mắt nhìn anh như vậy, nhìn một hồi lâu.
Xung quanh vô cùng yên ắng.
Đột nhiên, cô mếu máo, đôi mày dần nhíu lại.
“Ôm anh một cái.” Thời Anh vươn hai tay, đáng thương nhìn Trì Dĩ Khâm.
“Anh đừng không vui nữa.” Thời Anh cười rộ lên, mi mắt cong cong, đôi mắt sáng như sao trời.
“Những lúc anh không vui, em ôm anh một cái là tốt rồi.”
Trì Dĩ Khâm còn không kịp phản ứng, Thời Anh đã tiến lên một bước, ôm lấy eo anh, đầu tựa vào ngực anh.
Anh đứng thẳng, dáng người cao lớn, khóe môi cứng đờ, cả người ngây ra, ngón tay cũng quên cử động, cứng đờ duy trì một động tác.
Thời Anh nhỏ giọng hít mũi, lẩm bẩm mấy câu.
Chỉ là cô nói gì, Trì Dĩ Khâm cũng không biết.
Cứ như vậy, một lúc sau, Thời Anh ý thức được nói chuyện thì phải nhìn anh, vì thế cô ngẩng đầu lên, thế nhưng vẫn không chịu buông tay.
“Dĩ Khâm, thật ra anh cũng thích em đúng không?” Cánh môi Thời Anh lúc đóng lúc mở, truyền đạt rõ ràng mỗi một chữ cho Trì Dĩ Khâm.
Anh biết cô đang nói gì.
Anh gian nan cúi đầu, cánh môi cô mấp máy, như thấu tỏ lòng anh.
Đôi tay cô ôm eo anh, cảm giác khi mái đầu nho nhỏ tựa vào, khiến người ta lưu luyến không rời.
Môi Trì Dĩ Khâm mấp máy, lời nói đã đến bên cổ họng, do dự, rồi lại nuốt trở vào.
Khoảnh khắc thấy cô nằm dưới đất, cảm xúc của anh tuôn trào dữ dội, tất cả gông xiềng bị phá tan, che trời lấp đất mà đến.
Anh không muốn nói ra miệng, chỉ là vẫn luôn trốn tránh.
Trì Dĩ Khâm chua xót, cổ họng cũng nghẹn lại, anh nhìn Thời Anh, không nói chuyện.
Thời Anh nghiêng đầu, tò mò đánh giá anh.
Đúng là cô uống say, không được tỉnh táo lắm.
Thật ra hôm nay không có party gì cả, cũng chỉ có một mình cô, chờ đợi từ sáng đến tối.
Nhìn thời gian trôi đi từng giây từng phút, người mình mong chờ lại không hề xuất hiện.
Vì thế cô một mình quay về.
Trước khi về, có uống chút rượu.
Tửu lượng của cô cũng không tệ lắm, nhưng đêm nay chỉ uống một chút, mặt đã đỏ bừng, đầu óc cũng bắt đầu mơ màng.
“Anh không trả lời chính là thừa nhận.”
Thời Anh nói, ngây ngốc cười hai tiếng, lại tiến sát Trì Dĩ Khâm hơn, tựa vào lòng anh.
“Vậy chúng ta đừng ly hôn nữa.” Nhắc tới hai chữ này, trong lòng Thời Anh đau đớn.
“Em sẽ mãi mãi ở cạnh anh.”
Không khí trở nên trầm mặc.
Sau đó, đôi tay Trì Dĩ Khâm nâng lên, cầm tay Thời Anh.
Chỉ tạm dừng một lát, anh lấy tay cô ra.
Tuy Trì Dĩ Khâm gầy, nhưng trai gái khác biệt, anh chỉ cần dùng chút lực thì Thời Anh hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.
Đẩy ra, anh buông lỏng tay, lùi về sau