Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Cơm nước xong, từng người lần lượt về phòng.
Phòng Trì Dĩ Khâm đã lâu không có người ở, nhưng bên trong được dọn dẹp sạch sẽ, thậm chí một hạt bụi cũng không có.
Chỉ là không có chút hơi thở sinh hoạt.
Thời Anh vào trong, tò mò quan sát.
Đập vào mắt cô là khung ảnh treo trên tường, cô chạy chậm vào, ngẩng đầu lên, nghiêm túc đánh giá.
Tất cả đều là ảnh của Trì Dĩ Khâm.
Hồi nhỏ anh chụp rất nhiều, sau này tuy ảnh cũng không ít, nhưng anh chỉ đứng yên, mặt lạnh băng, dần dần không có nụ cười.
Thời Anh nhìn cậu bé khoảng sáu bảy tuổi trong ảnh, cầm món đồ chơi trên tay, ngẩng đầu nhìn màn ảnh, cười vô cùng xán lạn.
Hồi nhỏ mặt mày Trì Dĩ Khâm cũng tinh xảo, có thể mơ hồ nhìn ra dáng vẻ hiện giờ của anh.
“Dĩ Khâm, đây là anh lúc mấy tuổi?” Thời Anh chỉ bức ảnh kia, hỏi Trì Dĩ Khâm.
“Sáu tuổi.” Trì Dĩ Khâm nhìn thoáng qua, gần như không cần suy nghĩ, lập tức trả lời.
Bức ảnh kia chụp trước khi anh sinh bệnh, đó là ngày sinh nhật anh, cho nên rất vui vẻ.
Nụ cười như thế, ngay cả chính anh cũng nhiều năm không thấy.
“Hồi nhỏ anh cũng thật đáng yêu, cười tươi càng đáng yêu.” Thời Anh nhìn vào bức ảnh, đôi mắt sáng bừng.
Tiếp theo cô lại tiếc nuối: “Sao em không quen anh ngay từ nhỏ nhỉ?”
Cuộc sống mấy năm về trước của anh, cô không tham dự, cảm thấy rất đáng tiếc.
Trì Dĩ Khâm không nói gì, ánh mắt bị đồ vật trên bàn hấp dẫn, chậm rãi bước qua.
Thời Anh còn đang xem ảnh.
Cô nhìn ảnh Trì Dĩ Khâm hồi còn nhỏ, đột nhiên suy nghĩ, đứa trẻ trong bụng cô, sau này sinh ra, có thể sẽ giống thế này không.
Vậy chắc chắn là rất đáng yêu.
“Bức này chắc là lúc mới sinh…” Thời Anh nhìn đứa trẻ trong bức ảnh, trái tim như hóa thành nước.
Cô nhìn hết một lượt, lẩm bẩm một mình, nói mãi vẫn không thấy ai đáp lại.
Thời Anh tò mò, xoay người nhìn sang chỗ khác.
Chỉ thấy Trì Dĩ Khâm ngồi trước bàn lật xem cái gì đó, tập trung tinh thần, hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới.
Thời Anh nhíu mày, tiến lên trước vài bước.
Anh ngồi ngược với ánh sáng, cho nên cô không thấy rõ trong tay anh là gì.
Khi cách anh còn hai bước, cô dừng chân, cẩn thận thăm dò, muốn lặng lẽ xem Trì Dĩ Khâm đang đọc gì.
Nhưng cô mới nhổm người nhìn, Trì Dĩ Khâm lập tức cất đồ đi, đứng lên.
Thời Anh cả kinh, dừng lại động tác, đứng yên, nhìn dáng vẻ giống như một đứa trẻ làm sai, dùng vẻ mặt vô tội nhìn Trì Dĩ Khâm.
Mặt Trì Dĩ Khâm tối sầm, bước một bước nhỏ đến chỗ cô.
Anh cúi đầu, khuôn mặt chìm trong bóng tối, không thấy quá rõ ràng.
Nhưng hình như trong mắt có ánh nước, còn hơi hồng hồng.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc anh đang khác thường.
Lúc này Thời Anh cũng không kịp nghĩ gì, trong lòng lập tức lo lắng, mím môi, tròng mắt hoảng loạn không biết nhìn vào đâu.
Nhưng Trì Dĩ Khâm chỉ duỗi tay sang, cầm tay cô.
Lòng bàn tay anh chạm vào ngón tay cô, cảm nhận được sự lạnh lẽo, ấn đường không khỏi nhíu lại.
“Ngồi xuống.” Anh kéo Thời Anh đến mép giường, ấn cô ngồi xuống.
Thời Anh nghe theo anh.
Sau khi để cô ngồi xuống, Trì Dĩ Khâm xoay người đi vào phòng tắm.
Không đến hai phút anh đã ra, trên tay bưng một chậu nước ấm, đi tới, đặt bên chân Thời Anh.
Thời Anh mặc một đôi dép lê ở nhà, lông xù xì, trông rất trẻ con.
Trì Dĩ Khâm ngồi xổm bên cạnh, cởi cả dép và tất, hai tay nhẹ nhàng cầm chân cô, đặt vào chậu nước ấm.
Anh không nói gì, chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng mát xa cho cô.
Lòng bàn chân có rất nhiều huyệt vị, Trì Dĩ Khâm rất rõ ràng vị trí và tác dụng của chúng, ngón tay cong lại xoa bóp, kiên nhẫn mát xa cho cô.
Anh ấn như vậy, lại ngâm trong chậu nước ấm, Thời Anh ngồi yên, rất hưởng thụ.
Trên mặt cô mang theo nụ cười, nhìn Trì Dĩ Khâm trước mặt, hạnh phúc như rơi vào hũ mật.
Hôm nay là một ngày rất tốt.
Cả ngày hôm nay, cô cảm nhận mỗi một giây phút trôi qua, đều vô cùng hân hoan mãn nguyện.
Bây giờ là 0 giờ, một năm mới lại đến.
“Cảm ơn ông xã.” Trì Dĩ Khâm giúp Thời Anh lau chân, lúc đứng dậy, Thời Anh nghiêng đầu nhìn anh, giọng ngọt ngào.
Ánh mắt Trì Dĩ Khâm tối lại, cầm tay Thời Anh theo bản năng, kéo về phía mình.
Một tay khác giữ đầu cô, cúi người hôn lên.
Hơi thở anh bá đạo lại mạnh mẽ, ghìm chặt lấy cô, nhìn xuống từ trên cao, khống chế tất cả trong lòng bàn tay.
Trong lòng anh là sự vui sướng, khó mà giải thích.
Có lẽ là bao nhiêu năm qua, rốt cuộc anh cũng thấy được hy vọng.
“Cảm ơn em, Thời Anh.” Anh nhẹ nhàng cắn tai cô, mỗi một chữ đều chứa đựng sự ấm áp, còn có cảm giác thở phào nhẹ nhõm sau khi vượt qua muôn trùng khó khăn.
“Giữa chúng ta, sau này không cần nói cảm ơn.” Thời Anh ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng mỉm cười, nói: “Được không?”
Anh và cô là vợ chồng, là một thể, dù là làm đúng hay làm sai, đều không cần phải nói “Cảm ơn” hay “Xin lỗi”, nói như vậy sẽ tạo cảm giác xa lạ giữa người với người.
“Nghe em hết.” Trì Dĩ Khâm gật đầu đồng ý, giọng dịu dàng hơn không ít.
Kim đồng hồ đã vượt qua số mười hai, một năm mới đến rồi.
Bên ngoài cửa sổ đèn đuốc sáng trưng, toàn bộ thành thị ngập trong niềm vui sướng, nghênh đón một khởi đầu mới.
Thời Anh nằm trong lòng Trì Dĩ Khâm, vây quanh người là sự ấm áp từ anh.
Hơi thở cô đều đều, đã ngủ say.
...
Thời Anh mang thai đến tháng thứ ba, bắt đầu nôn nghén.
Trước đây cô không có cảm giác gì, trong bụng thật sự có một đứa trẻ, cô lại chẳng có chút cảm nhận.
Ngày nào nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không chịu bất cứ ảnh hưởng gì.
Tối hôm đó, trong lúc buôn chuyện với Đường Đường, cô còn nói, mình mang thai rất nhàn.
Nhưng vừa mới nói xong, ngày hôm sau, cô ngửi thấy mùi canh cá, nước chua từ dạ dày lập tức trào lên.
Cô chạy vào nhà vệ sinh một lúc lâu, vẫn không nôn ra được.
Ra ngoài, cả dạ dày cả miệng đều rất không thoải mái, cô đói bụng, muốn ăn, thế nhưng lại nuốt không trôi.
Trì Dĩ Khâm đi làm chưa về, cô ở nhà một mình, đột nhiên cảm thấy buồn bã, trong lòng tủi thân.
Có đôi khi buồn rầu đến mức không thể hiểu được, rõ ràng là không có gì, hốc mắt tự nhiên đỏ lên.
Đường Đường lại gửi tin nhắn cho cô: [Người đàn ông của chị quá đẹp trai!] Đính kèm với vài bức ảnh.
Hai bức trước là ảnh chụp màn hình, đều là một ít bài bôi đen Từ Mạn Chi, đại khái là nói cô ta tính tình đại tiểu thư, đã làm