Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Trì Dĩ Hàng thật sự lên núi.
Lúc cậu lên núi là buổi sáng, khi đó thời tiết còn tốt, cậu không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp đi lên.
Hơn nữa lúc lên núi cậu vẫn ngồi xe, đi đường lớn, chỉ tốn nửa giờ là lên đến đỉnh núi.
Sau đó cậu muốn tìm dược liệu, tìm dọc từ đỉnh núi xuống.
Cho dù có tiền cũng không mua được dược liệu này, Trì Dĩ Hàng nhờ người ta tìm đã lâu mà không thấy tin tức.
Ngày đó khi nói chuyện phiếm với bác nông dân, Trì Dĩ Hàng hỏi dược liệu này, còn cho người ta xem hình ảnh.
Kết quả ông ấy nói, hình như đã từng thấy trên núi.
Có điều lúc ấy ông không biết là cái gì, cứ vậy đi qua, không quá để ý.
Trì Dĩ Hàng nghe thấy, đôi mắt lập tức sáng lên.
Cậu hỏi địa chỉ, bay nhanh tới đây.
Đến buổi chiều, gió đột nhiên thổi mạnh hơn, còn bắt đầu có tuyết.
Trì Dĩ Hàng không ngốc, cậu có hứng thú, đến đây để tìm dược liệu, chứ không phải đến để nộp mạng, cứ ở ngoài này thì sẽ rất nguy hiểm.
Cho nên cậu tìm một ngôi nhà gần đó, thương lượng với người ta mấy câu, cho chút tiền, thế là được ở nhờ một đêm.
Trên núi không có tín hiệu, không gửi tin nhắn được, điện thoại gọi không thông, cậu bị nhốt trên này, không thể đi đâu, không còn cách nào khác ngoài chờ đợi.
Chỗ cậu ngủ nhờ quá cũ kỹ, ngủ không an ổn, buổi tối gió tuyết lớn, cả người lạnh muốn chết.
Vì thế sáng sớm vừa thấy tuyết ngừng, cậu lập tức xuống núi, muốn về nhà sớm chút, sưởi ấm chính mình.
Đương nhiên là còn sợ người nhà lo lắng.
“Về rồi thì tốt.” Trì phu nhân lau nước mắt, giọng nghẹn ngào, bà nhìn hai đứa con ôm nhau, trong lòng vô cùng xúc động.
Đêm qua bà thật sự lo lắng, trong đầu hiện lên vô số khả năng, rồi lại tự mình phủ định.
Cho tới bây giờ, thấy tất cả đều bình yên vô sự.
Tình cảnh hài hòa thế này, hình như đã rất nhiều năm không thấy.
Trì phu nhân buông lỏng, nhưng cổ họng vẫn nghèn nghẹn, bà tiến lên trước hai bước, muốn ôm họ, muốn ôm cả hai đứa con của mình vào lòng.
Tựa như khi còn nhỏ, mỗi khi sợ hãi, khóc lóc, có mẹ đến dỗ thì tất cả đều ổn.
Người con trẻ ỷ lại nhất chính là mẹ.
Bà hy vọng cả đời đều như vậy, vĩnh viễn đừng thay đổi.
Bà vươn tay, hai tay mở ra, lúc định ôm lấy, động tác chợt dừng lại.
Cuối cùng hai tay nhẹ nhàng hạ xuống, một tay ngừng ở vai Trì Dĩ Khâm, một tay ngừng ở vai Trì Dĩ Hàng.
Thời gian như dừng lại ở khoảnh khắc ấy.
Bên ngoài gió vẫn còn thổi, phát ra âm thanh vù vù, tóc cũng bị thổi rối, mà người một nhà họ, lại lẳng lặng đứng tại đây, không có ánh mắt lạnh lẽo, cũng không có khắc khẩu.
Chỉ im lặng rơi nước mắt.
Hình ảnh như vậy, bao nhiêu năm trôi qua mới chỉ có một lần, rất đỗi hiếm hoi.
Tất cả hiềm khích và hiểu lầm, đều hóa thành hư ảo ở khoảnh khắc sống sót sau tai nạn.
Những thứ còn đọng lại, phần nhiều là những thứ càng quan trọng hơn.
“Con sai rồi, con thật sự sai rồi.” Trì Dĩ Hàng nghe thấy dùng cả đội cứu viện, bố và anh trai tìm mình cả đêm, lập tức áy náy vô cùng.
Cậu liên tục xin lỗi, nhìn dáng vẻ này, quả thực là muốn trực tiếp quỳ xuống.
Cậu muốn quỳ, chỉ là người còn chưa kịp thụp xuống, Trì Dĩ Khâm đã cản lại.
“Quỳ cái gì mà quỳ!” Giọng điệu Trì Dĩ Khâm lạnh lẽo, trực tiếp kéo người lên: “Đi vào trước.”
“Đúng vậy, vào phòng trước, tắm nước nóng.” Trì phu nhân nói tiếp, ấn đường nhăn lại, tràn đầy đau lòng.
“Bên ngoài lạnh thế này, đừng để bị cảm.”
Mấy người họ cùng nhau vào trong khách sạn.
Số phòng ở khách sạn không quá nhiều, chỉ một phòng có phòng tắm riêng.
Trì phu nhân đi phía sau hai đứa con trai, nhìn bóng dáng hai đứa nhỏ, tâm trạng hãi hùng lo lắng dần buông lỏng, khóe môi có ý cười nhẹ.
“Con không thể bị cảm lạnh được, nếu không bệnh lại nặng hơn, vất vả lắm mới đỡ hơn một chút.” Trì phu nhân giữ tay Trì Dĩ Khâm theo bản năng, chỉ phòng tắm bên kia, nói: “Giờ nước đang nóng, con vào tắm trước đi.”
Trì Dĩ Khâm ở trong núi tìm người suốt một buổi tối, sắp đông lạnh thành băng, Trì phu nhân lo cho thân thể anh, dù sao thì anh cũng không giống người khác.
Trì Dĩ Khâm hơi khựng lại, chậm rãi cúi đầu, nhìn bàn tay Trì phu nhân đang giữ tay mình…
Một loại cảm giác kỳ lạ, rồi lại khiến người ta ngây ngẩn xuất hiện, trong chốc lát, ánh mắt anh cố định trên tay, không nhúc nhích.
Trì phu nhân đang nói chuyện, nhận thấy không khí càng lúc càng lạ, nhìn theo ánh mắt Trì Dĩ Khâm, mới đột nhiên ý thức được.
Bà buông tay ra, ngượng ngùng cười một cái, nói: “Con vào đi.”
Trì Dĩ Khâm không nhúc nhích, tay còn dừng giữa không trung.
Một lát sau, anh gật đầu, “Ừm” một tiếng, sau đó vào phòng tắm.
Để lại Trì phu nhân bên ngoài, gương mặt gần như cứng đờ, ngơ ngẩn nhìn cánh cửa phòng tắm đã đóng lại, trong đầu hồi tưởng lời Trì Dĩ Khâm vừa nói.
Anh gật đầu, còn nói một câu “Ừm”.
Đây là lần đầu tiên bà nói gì đó, anh bình thản đáp lại.
Nếu là trước đây, một là anh không quan tâm, hai là bới móc lại.
Giữa hai mẹ con, không chỉ xa cách, mà còn như kẻ thù.
Trái tim dâng lên dòng máu nóng, lập tức truyền đi khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể, đột nhiên rất kích động, nước mắt vất vả lắm mới ngừng lại sắp trào ra.
Chỉ là một cái gật đầu mà thôi, lại khiến tâm tình bà dao động như vậy.
Vẫn là… Quá hiếm hoi…
...
Hôm nay khách sạn Niger có một bữa tiệc.
Sinh nhật mười tám tuổi của tiểu thiếu gia nhà họ Trì – Trì Dĩ Hàng, là ngày trọng đại, đương nhiên nhà họ Trì muốn tổ chức lớn.
Hơn một nửa người trong giới ở thành phố Bách đều đến.
Đương nhiên Trì Dĩ Hàng không có hứng thú với mấy chuyện này, cậu ứng phó với vài người, tiếp theo thì ở trong phòng, không muốn ra.
Cậu đang cân nhắc chuyện dược liệu.
Lần trước lên núi tìm được dược liệu kia, sau khi xuống núi, cậu không nói với ai khác, giữ cho riêng mình, muốn nghiên cứu ra chút gì đó.
Trước đây bác sĩ Cam thật sự trị hết bệnh tai của người đó, nhưng lấy biện pháp tương tự dùng cho Trì Dĩ Khâm thì lại không có tác dụng.
Cho nên cậu suy nghĩ, giữa hai thang thuốc này có điểm gì giống nhau, rồi có điểm gì bất đồng.
Quá phức tạp, khó làm.
Vừa nghiên cứu vừa kết hợp với thí nghiệm, chỉ hy vọng mình có thể tạo ra thành quả thật nhanh.
Mà phòng bên cạnh, Thời Anh đang ngồi cùng Đường Đường.
Đường Đường cắt tóc ngắn, trông có tinh thần hơn, hơn nữa trang điểm khá đậm, như một tiểu yêu tinh câu nhân đoạt hồn.
“Mẹ em có thể đồng ý mới lạ, người phù hợp trong mắt bà ấy, toàn bộ thành phố Bách này, không được nổi năm người.” Đường Đường đang than phiền với Thời Anh về mẹ.
“Trong mắt bà, Tần Giai nhà em là một tên nghèo khổ, nếu em gả cho anh ấy, vậy tương đương với chủ động đi xuống tầng chót, còn làm đại tiểu thư nhà họ Đường gì nữa.”
Lần trước Đường Đường đề ra chuyện kết hôn, suýt nữa bị mắng chết, nói nếu dám kết hôn thì biến khỏi nhà họ Đường.
Họ còn giấu hộ khẩu đi, sợ Đường Đường làm ra chuyện gì.
“Đúng rồi, bà ấy còn nhắc đến Trì Dĩ Khâm nhà chị, nói ánh mắt chị tốt, biết gả cho đại thiếu gia nhà họ Trì.” Đường Đường than thở hai tiếng, nói: “Trước đây bà ấy đâu có nói như vậy, khi đó còn