Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Tiệc tối kết thúc, ngày hôm sau, sáng sớm, Thời Anh lập tức ra cửa.
Từ khi chuyển vào đây, Thời Anh gần như chưa ra ngoài lần nào.
Một phần là do vị trí quá hẻo lánh, một mình ra cửa đi dạo không thú vị, hơn nữa từ đây lái xe đến trung tâm thành phố nhộn nhịp phải mất một tiếng.
Cô dậy sớm làm bữa sáng, còn chưa đến tám giờ, báo cho Trì Dĩ Khâm một tiếng, vội vàng sửa soạn rồi lập tức ra ngoài.
Thời Anh lái xe đi về phía nam, vượt qua hơn nửa thành phố Bách, cô đi theo hướng dẫn, đường càng lúc càng khó đi.
Cho đến khi phía trước xuất hiện một con đường nhỏ, xe lái không vào, vì thế Thời Anh xuống xe.
Cô mở hướng dẫn trên điện thoại, đi thêm mấy trăm mét, cuối cùng cũng nhìn thấy trước mặt xuất hiện một ngôi nhà cũ.
Thời Anh lật xem ảnh, sau nhiều lần đối chiếu, xác định chính là nơi này.
Cô đi lên gõ cửa.
Sau vài tiếng gõ, Thời Anh dừng lại, rồi tiếp tục gõ.
Bên trong vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Thời Anh đợi một lát, nghĩ mình cũng không thể đứng ở đây mãi được, vì thế cô nhìn bốn phía, tính đi xung quanh hỏi thăm.
Cô xoay người, vừa bước chưa được hai bước, phía sau đã vang lên tiếng mở cửa.
“Có rắm đánh rắm, có việc thì nói, nhanh lên!” Giọng của thiếu niên không kiên nhẫn lắm, có thể nghe ra là đang vô cùng bực bội.
Thời Anh vui vẻ quay lại.
Mắt đối mắt với người kia.
Hai người đồng thời ngây ra.
“Chị dâu!”
“Trì Dĩ Hàng?”
Trì Dĩ Hàng mặc một chiếc áo blouse trắng, đứng yên một chỗ, có vẻ tràn đầy sức sống.
Hiển nhiên hai người đều kinh ngạc, Trì Dĩ Hàng phản ứng lại trước, hỏi: “Chị dâu, sao chị lại ở đây?”
“Vậy vì sao cậu lại ở đây?” Thời Anh không trả lời, hỏi ngược lại cậu ấy.
“Em…” Trì Dĩ Hàng do dự, không biết có nên nói hay không.
“Chị tới tìm bác sĩ Cam.” Thời Anh mở miệng nói.
Trước khi kết hôn, Thời Anh có tìm hiểu trước với Trì phu nhân, bệnh tai của Trì Dĩ Khâm là do nhiễm vi khuẩn [1].
Năm sáu tuổi, anh sinh bệnh nặng, sốt cao suốt ba ngày, đầu óc cũng mơ hồ, gần như dạo qua cửa địa ngục một vòng.
Lúc sau người vẫn cứu được, nhưng tai đã không còn nghe thấy.
Khi ấy bác sĩ chuẩn đoán, tai anh đã mất khả năng nghe.
Khoảng thời gian đó là thời điểm phát triển của nhà họ Trì, công việc của Trì Văn Thao và Trì phu nhân rất bận, không rảnh lo chuyện trong nhà, thậm chí một tuần sau khi tai Trì Dĩ Khâm không còn nghe thấy, hai người họ mới biết được chuyện này.
Rất lâu sau này, họ tích cực tiến hành trị liệu can thiệp [2], nhưng kết quả không tốt.
[2] Trị liệu can thiệp: làm giảm các nhân tố nguy hiểm trong điều trị, tăng cường yếu tố bảo vệ
Cuối cùng thật sự không còn cách nào, Trì phu nhân bắt đầu cân nhắc cấy ốc tai điện tử [3].
Thời điểm đó, kỹ thuật cấy ốc tai điện tử vừa phát triển ở Trung Quốc, hơn nữa với sức khỏe của Trì Dĩ Khâm, rủi ro giải phẫu là cực kỳ cao.
Nếu không thành công, anh sẽ vĩnh viễn đánh mất cơ hội khôi phục thính lực.
Vì thế sau thời gian dài suy xét, theo ý kiến của anh, vẫn lựa chọn trị liệu không xâm lấn [4].
[4] Trị liệu không xâm lấn: là một loại điều trị y tế được xác định bằng cách tránh các biện pháp xâm lấn như phẫu thuật hoặc các thủ tục xâm lấn khác, thường với mục đích bảo tồn chức năng hoặc các bộ phận cơ thể
Một cậu bé chưa đến mười tuổi nhanh chóng trưởng thành trong thời gian ngắn, đến mức người khác không thể tưởng tượng được.
Tình trạng của anh, tốt nhất vẫn nên tích cực trị liệu căn nguyên phát bệnh, có lẽ còn có cơ hội chữa khỏi.
Đây cũng là nguyên nhân Trì Dĩ Khâm bắt đầu tự mình nghiên cứu.
Anh không tin vào số mệnh, nếu có thể, một ngày nào đó, anh sẽ chữa khỏi chính mình.
Mà lúc trước Thời Anh nhìn thấy tin tức ở trang nhất, nói một trung y họ Cam đã chữa khỏi cho một người đàn ông khiếm thính nhiều năm.
Nguyên nhân khiếm thính của ông ta giống với Trì Dĩ Khâm.
Lúc đó trong lòng Thời Anh mừng như điên, cảm thấy đã có hy vọng, vất vả lắm mới tìm được địa chỉ, một ngày cũng không trì hoãn, lập tức chạy đến đây.
“Chị dâu vào đi.”
Tuy Thời Anh chưa nói, nhưng hình như Trì Dĩ Hàng đã đoán được, đứng sang bên cạnh, ý bảo Thời Anh tiến vào.
...
Vào trong, mùi thảo dược xộc vào mũi.
Thời Anh đánh giá bốn phía.
“Hôm nay thầy Cam không ở nhà.” Trì Dĩ Hàng mang Thời Anh vào trong, vừa đi vừa nói: “Nhưng học trò giỏi nhất của ông ấy đang ở đây.”
Nói xong, cậu ấy dừng chân, xoay người nhìn Thời Anh, đặc biệt tự hào vỗ ngực, nói: “Chính là em!”
“Cậu không lừa chị chứ?” Thời Anh không tin lắm.
Dù Trì Dĩ Hàng có mặc áo blouse trắng thì vẫn mang dáng vẻ trẻ con cà lơ phất phơ, không đáng tin lắm.
Trì Dĩ Hàng không nói chuyện, chỉ thuần thục dọn dẹp đồ trên bàn, kêu Thời Anh ngồi xuống, còn rót nước cho cô.
“Chị dâu, chị tới tìm bác sĩ Cam là vì anh em sao?”
Thời Anh không nói lời nào, Trì Dĩ Hàng xem như cô thừa nhận.
“Hy vọng không lớn.” Trì Dĩ Hàng trực tiếp nói thẳng: “Tin tức đưa tin có phần khuếch đại.”
“Thật ra bệnh tai của người đó không quá nghiêm trọng, đi bệnh viện tốt chút là có thể chữa khỏi.”
“Vậy cậu ở đây làm gì?” Thời Anh ngẩng đầu nhìn cậu ấy.
Hai người đều không nói, rồi lại tự nhiên mà hiểu được ý đồ của đối phương, chỉ vài câu đã làm rõ mọi chuyện.
“Đương nhiên là làm mấy thứ lặt vặt.” Trì Dĩ Hàng thở dài, nói: “Nhưng ôm một chút hy vọng, học vài điều, lỡ như cứu được thì sao?”
Lỡ như có thể chữa khỏi cho anh trai thì sao?
Cậu thấy báo chí đưa tin từ lâu, một tháng trước, đã tìm tới nơi này.
Qua bao gian nan mới có thể khiến bác sĩ Cam đồng ý nhận mình làm học trò.
Trì Dĩ Hàng nhìn Thời Anh, ánh mắt của thiếu niên vô cùng trong trẻo.
Năng lực nhìn người của cậu rất tốt, thất khiếu linh lung tâm [5], không dùng nhiều mưu mẹo cũng có thể thấy được người ta rõ ràng.
[5] Thất khiếu linh lung tâm: tức ‘trái tim bảy lỗ’, xuất hiện trong tác phẩm “Phong thần diễn nghĩa”, Tỷ Can có trái tim bảy lỗ, bị Đát Kỷ hãm hại, lấy mất trái tim.
Cụm từ này được dùng để chỉ những người thông minh, lương thiện.
Cậu có thể nhìn ra, mục đích của Thời Anh giống cậu.
“Sau này em sẽ làm bác sĩ.” Trì Dĩ Hàng thề thốt: “Em muốn chữa khỏi tai cho anh em.”
Niềm