Black cúp máy, ngón tay gõ lên nút Enter trên bàn phím máy tính.
Kim phút đồng hồ chưa quay hết nửa vòng, bài đăng trên diễn đàn đã đầy bình luận."Có thật không đây? Nghi ngờ quá!""Đến bây giờ mình mới biết.
Quỷ trả thù không phải bóp cổ như trong phim, mà là thông qua đời sống, cái này gọi là trả nghiệp nha!""Thằng ở trên! Đường chủ đã nói thì không sai đâu!""Đúng vậy! Đá nó ra khỏi bang đi!"Black nở nụ cười thích chú, hai bàn tay sờ lên phím.
"Mọi người bình tĩnh, qua ngày mai tôi sẽ tiếp tục đăng!"Nàng úp lại laptop, xuống lầu lục đồ ăn vặt."Nay không đi học à con gái?" Một người đàn ông vô cùng mập mạp, gương mặt tròn như cái bánh bao.
Ông cũng chính là cha của Black.
Vừa thấy con gái chuẩn bị lên cầu thang, ông mới nói, trên miệng dán hàng ria mép có độ rậm rạp hùng hậu, cảm giác như con sâu lông đang bò dưới mũi ông."Nay nghỉ mà!" Black giấu đi sự lúng túng, thản nhiên nói."Gần thi rồi, nhớ ôn bài đó!""Con biết rồi!"Lên phòng, Black đi đến một cái bao cát, còn nhắc lại.
"Ôn bài!"Nàng huy vũ bàn chân đá thẳng vào bao cát, "Ầm", rất có lực, tiếp theo chỉ thấy thân thể nàng lộn ngược một vòng ra sau, đứng vững trên nền nhà.Một cú đá kết hợp lộn ngược này, nếu là tân thủ học võ sẽ không làm được.Đột nhiên nàng mở miệng ngáp, bèn đi đánh răng, đương nhiên xong việc nàng lại ngã lên giường.
Ban đêm ít ngủ, ban ngày buồn ngủ là chuyện thường.Black nằm trên giường, một tay ôm gối, một tay lấy tấm ảnh nhỏ ra xem.
Bức ảnh của ai đó nhìn không rõ mặt, trông đã rất cũ kỹ.
Ánh mắt Black thoáng qua sự hy vọng.
"Anh đạo sĩ, khi nào gặp nhau?"Sau một giấc ngủ, Black tỉnh lại, bốc cái đồng hồ báo thức bên cạnh.
Nhận ra đã quá mười giờ, lập tức nàng xốc lại tinh thần, ngồi bật dậy móc điện thoại.
Mắt nàng mở to hết sức, Lý Giao không thông báo gì hết.Nàng đánh một cú điện thoại cho Lý Giao, sau đó, không có sau đó, Lý Giao hắn không nghe máy.
Gương mặt nàng đen lại, bị hắn bỏ rơi rồi.***Một đêm đen có gió, nhiều nhà trắng không người...Vừa xong làm việc với người giao ca, Lý Giao được nhận một xâu chìa khoá.
Thế là hắn chính thức với ngày đầu tiên làm ở nghĩa địa.
Ông ta đi về, nghĩa địa còn duy nhất hắn.Xung quanh đây cũng không mấy hộ dân, rất là hoang giao dã lĩnh.
Mặt tiền là hai cánh cổng có chút hoen rỉ nối liền bức tường dài, thấp thoáng bên trong những ngôi mộ trắng.
Ngẫu nhiên đêm nay có trăng, khiến cho những mảng mộ trắng xanh rợn người, gió cứ nhè nhẹ làm nhiệm vụ của nó.Lý Giao bước vào trong, còn nghĩ nên khai vị thế nào.
Làm bảo vệ đã nhàm chán, vào đây còn chán hơn, hoàn toàn đi dạo thôi.
Nhưng ngoài chán ra hắn còn có cảm giác phập phồng, như là từng cái mả quay mặt nhìn hắn vậy.Đang đứng giữa rừng mộ, đột nhiên một tiếng xe chạy ù vào trong khiến quả tim hắn suýt rơi ra vào.
Quên