Náo loạn một trận, Tư Phương Đình trở lại trạng thái như lúc ban đầu, lặng lẽ đến cũng lặng lẽ biến mất.
Đối với chuyện này cũng không liên quan gì đế Lý Thập Di, không có gã làm phiền Lý Thập Di cảm thấy tâm tình của mình tốt hơn hẳn.
Mà mối quan hệ với Trương Du cũng được khôi phục giống như trước khi xảy ra chiến tranh lạnh, nhưng có gì đó không giống như lúc trước, không thân thiết cũng không xa lánh, cứ như vậy nhàn nhạt ở bên nhau.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, những cành cây khô héo cũng bắt đầu rụng xuống, Lý Thập Di thể chất chịu lạnh kém, nên cũng hạn chế việc đi ra ngoài.
Hạ Phong và Trương Du cũng trở thành khách quen trong phòng ký túc xá, Trương Du hòa hoãn mối quan hệ với Lý Thập Di, y lập tức mặt dày mày dạn bám dính lấy Lý Thập Di.
Mà Lý Thập Di cùng Hạ Phong từ khi phát sinh quan hệ thân mật lần trước thì sau đấy cũng không có những hành động thân mật nào khác, nắm tay, ôm ấp hôn hít đều là hắn chủ động.
Hạ Phong rất bất an, Lý Thập Di luôn đối xử với hắn như vậy, mỗi khi hắn cảm thấy trái tim của đối phương đang gần mình hơn thì giây tiếp theo cậu lại trở nên xa cách không cách nào có thể chạm vào được.
Những người khác trong phòng ký túc xá đều không có ý kiến gì về việc hai người này thường xuyên đến tìm Lý Thập Di, chỉ có Hà Trí Dịch dường như cảm thấy có gì đó không ổn.
Đây có lẽ là do tâm tư thầm kín của hắn ta, mỗi khi có người đàn ông nào đó tiếp xúc với Lý Thập Di đều mang cảm giác có gì đó sai sai.
Thực ra hắn ta cũng vậy, trong giới gay đều có tính chất gì đó rất đặc biệt, hơn nữa Lý Thập Di cũng chưa từng giấu giếm điều gì, từ khi mới bước vào năm nhất đại học hắn đã biết, bọn họ là cùng tính hướng.
Lý Thập Di có lẽ cũng biết hắn như vậy, nhưng không ai từng thử đâm thủng lớp giấy này, bọn họ cũng không trò chuyện nhiều hoặc chỉ là Lý Thập Di đơn giản cảm thấy không cần thiết phải bộc lộ tâm tình với nhau, mỗi người đều sống trong thế giới của riêng mình một cách an toàn và bảo mật, như thế là ổn nhất.
Điều khiến Hà Trí Dịch khó hiểu là gần đây hắn ta càng ngày càng không kiềm chế được tính khí của mình, thậm chí Liêu Diệp cũng nhìn thấy có gì đó không đúng nên lén lút hỏi hắn: "Lão nhị, có phải cậu có thù hằn gì với đàn anh Hạ không? Sao mỗi lần nhìn thấy anh ấy là sắc mặt của cậu lại xấu như vậy?"
Hà Trí Dịch không nhịn được xua tay, "Ừ, ừ."
Liêu Diệp càng cảm thấy kỳ quái, "Đàn anh rất tốt bụng, tính tình ôn hòa, sao có thể chọc tức cậu được?" Hà Trí Dịch trừng mắt nhìn đối phương, bộ dáng cực kỳ giả tạo, "Cậu vẫn còn nhỏ, không hiểu thế giới của người lớn."
Hôm nay Hạ Phong đến tạm biệt Lý Thập Di, người nhà đột nhiên gọi cho hắn, nói hắn lập tức về nhà có việc gấp.
"Thập Di, mấy ngày nay anh sẽ về quê, ông nội anh hình như bị bệnh..."
Lý Thập Di dáng vẻ chưa thật sự tỉnh ngủ, híp mắt ôm gối ngồi trên giường gật gật đầu, ý nói cậu biết rồi.
Hạ Phong không biết vì sao trong lòng luôn có dự cảm xấu, nhưng cũng không quá để ý tới, chỉ là hắn thật sự không muốn rời khỏi đối phương, cho dù chỉ là mấy ngày hắn cũng không muốn rời xa Lý Thập Di.
Sau khi Hạ Phong rời đi, người vui vẻ nhất không ai khác ngoài Hà Trí Dịch, thậm chí hắn ta còn chơi game vui vẻ, suôn sẻ hơn rất nhiều.
Nhưng mối quan hệ giữa Trương Du và Tề Dĩnh rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh.
Trương Du không biết có chuyện gì mà Tề Dĩnh đột nhiên phớt lờ y, gọi điện thoại thì không nghe, đến tìm thì luôn vắng mặt khiến y không biết phải làm sao.
Nhưng y cũng biết trái tim phụ nữ như mò kim đáy biển, nếu phụ nữ không nói ra thì ai biết họ đang nghĩ gì, Trương Du nghĩ, chắc qua một thời gian mọi chuyện sẽ ổn thôi, nên y cũng chỉ thuận miệng nhắc tới vài câu với Lý Thập Di rồi sau đó cũng không để ý tới nữa.
Mà Lý Thập Di cũng không tiếp xúc nhiều với phụ nữ, người phụ nữ đồng trang lứa duy nhất mà cậu tiếp xúc có lẽ là Trình Lê Phương, cho nên chuyện tình cảm nam nữ cậu cũng không hiểu rõ.
Mà Trương Du càng ngày càng quấn lấy cậu.
Bọn họ khác chuyên ngành nên lớp học cũng không cùng một nơi, nhưng chỉ cần Trương Du không lên lớp thì lập tức sẽ đến tìm Lý Thập Di.
Không phải y chịu khó tìm đến, mà là y luôn có cảm giác không thể hiểu được, chỉ cảm thấy nếu y không chủ động thì sợ rằng Lý Thập Di sẽ phớt lờ y mất thôi.
Như vậy không được! Trương Du càng nghĩ tới càng không thể chịu đựng được, bọn họ đã cùng nhau lớn lên, tuy rằng trong quá trình gặp không ít gập ghềnh trắc trở nhưng y dám khẳng định ngoài cha mẹ ra thì cậu là người quan trọng nhất đối với y, Tề Dĩnh cũng không thể sánh được với cậu.
Nhưng điều khiến Trương Du thất vọng chính là rõ ràng trong mắt Lý Thập Di y không phải là người quan trọng, nhất là khi đối phương hiện tại đã có bạn trai.
Ban đầu y còn thật lòng vui mừng cho Lý Thập Di nhưng sau đó y càng ngày càng cảm thấy khó chịu, khi nhìn thấy những hành động thân mật của Hạ Phong đối với Tiểu Di, y chỉ muốn chen vào chính giữa.
Dường như có một thứ gì đó mà y không thể nói rõ được đang từ từ nảy mầm trong lòng y.
Đã mấy ngày trôi qua nhưng Hạ Phong vẫn chưa trở lại, nên Lý Thập Di gọi điện cho hắn, nhưng đầu dây bên kia không có ai trả lời, không liên lạc được thì cũng đành thôi.
Trương Du hôm nay rất buồn bực, bởi vì Tề Dĩnh vô duyên vô cớ biến mất nhiều ngày như vậy, cô cũng đề nghị chia tay y mà không đưa ra bất kì lý do nào, điều này khiến y cảm thấy tức giận không tả được, y quyết định nói chuyện rõ ràng với Tề Dĩnh nhưng cũng không nói cho Lý Thập Di biết chuyện này, đối phương gần đây bận bịu làm báo cáo thí nghiệm, nói cho cậu biết cũng chỉ khiến cậu phân tâm mà thôi.
Trong quán nước gần cổng trường, một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau ở góc trong cùng, nam thì cao ráo đẹp trai, nữ thì trẻ trung xinh đẹp.
Trương Du tâm tình phức tạp liếc nhìn Tề Dĩnh, còn đối phương lại cúi đầu dùng thìa khuấy khuấy cốc trà sữa, ngón tay còn được sơn bóng phản chiếu vô cùng rực rỡ.
"Rốt cuộc là tại sao? Anh có chỗ nào không tốt sao?" Trương Du không thể nhẫn nại được mà lên tiếng trước.
Có người bắt chuyện, câu chuyện cuối cùng cũng có thể bắt đầu.
Tề Dĩnh thả chiếc thìa xuống, va vào miệng cốc phát ra tiếng kêu lanh lảnh, trên cổ tay cô đeo chiếc đồng hồ nữ nhỏ nhắn tinh xảo, kim giây chuyển động từng vòng, đây là vật mà Trương Du không chịu nổi