Thành phố về đêm không bao giờ hòa hợp với sự cô đơn.
Trong dòng người tấp nập, tâm tư con người bị che giấu bởi bề ngoài hào nhoáng, ngụy trang bằng những kỹ năng sinh tồn không thể thiếu, chiếc mặt nạ che mặt cũng là thứ che đi những điều chôn sâu trong đáy lòng.
Lý Thập Di nhìn thời gian trên điện thoại đã đến giờ của "Lâm Đông Chi Thu".
Tên của quán bar này nghe nghe rất văn vẻ, nhưng phức tạp hơn rất nhiều so với "Ngọn Hải Đăng".
Xung quanh đủ loại nam nữ vì lửa tình không kịp về nhà hay đến khác sạn gần đó nên không chờ nổi nữa mà dựa vào tường mãnh liệt hôn nhau, cũng chẳng thèm để ý đến người xung quanh nên có nhiều tư thế khiến người qua đường cũng phải thót tim.
Lý Thập Di nheo mắt lướt quá đám người này, quen cửa quen nẻo đi vào trong.
Đây là nơi cậu thường xuyên lui tới, là thiên đường của những người dị tính cũng đồng tính luyến ái, nơi đây không có giới hạn bất kì tam quan nào.
Ánh đèn lộng lẫy chiếu lên gương mặt của vô số nam nữ nơi đây lộ ra những biểu cảm vô cùng mờ ám, người thả thính kẻ đớp tình cứ thế chìm đắm trong cuộc vui, chất lỏng màu đỏ quyến rũ phản chiếu dưới ánh sáng trông vô cùng óng ánh và rực rỡ, lại khiến cho những kẻ nào đó không an phận nổi lên tà ý.
Ánh mắt của Lý Thập Di lướt qua rất nhiều người, tìm một vòng nhưng không thấy người khởi xướng đâu, ngược lại còn nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, không phải cậu có trí nhớ quá tốt mà là đám người này từng lắc lư trước mặt cậu, khiến cho cậu không muốn nhớ cũng khó.
Nghĩ đến cái gì thì cái đó lập tức xuất hiện, một gã đàn ông dáng dấp đẹp trai bưng ly rượu thong thả đến lắc lư trước mặt cậu.
"Ồ, ai đây nhỉ, đây không phải là đại mỹ nhân nổi tiếng trong "Lâm Đông Chi Thu" của chúng ta sao? Lâu rồi không gặp, rốt cuộc cũng rảnh rỗi tới đây rồi à?" Gã đàn ông vừa nói lời cợt nhả vừa khoác tay lên vai cậu, đi theo gã còn có mấy tên xa lạ nghe vậy cũng bước tới trêu đùa.
"Có người đẹp như này mà sao không giới thiệu cho bọn tôi làm quen vậy, ông chủ Tống chơi vậy là không đẹp à nha..." Nói xong, một người trong số họ nhìn cậu từ trên xuống dưới bằng ánh mắt không tốt đẹp gì.
Gã đàn ông mỉm cười tỏ ra hào phóng nói, "Nếu có hứng thú thì tự mình giành lấy.
Tôi không phải kiểu đụng đâu chơi đó như các cậu." Gã ta nói xong quay mặt lại, khẽ nói nhỏ bên tai cậu: "Thế nào, đám bạn của tôi ở đây, cậu có vừa ý không?"
Lý Thập Di nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ, dứt khoát hất tay gã đàn ông xuống.
Gã đàn ông bị mất mặt cũng không tức giận, nhấp ngụm rượu rồi quay sang đám bạn khoát khoát tay, "Nhìn đi, các người đẹp thường có tính khí thất thường, tôi chưa kịp làm gì đã bị từ chối rồi này..."
Lời này chọc cho cả đám bật cười, ngược lại cũng tiêu tan vài phần tâm tư.
Bọn họ đều hiểu rõ đi ra ngoài chơi nếu quá nghiêm túc thì cũng không có ý nghĩa gì, kiểu ép buộc này đi nếu là người không sành sỏi thì dễ bị coi thường.
Bọn họ càng thích người tình tôi nguyện, cùng nhau hòa hợp rồi sau đó cũng không bao giờ gặp lại nữa.
Lý Thập Di cũng chẳng thèm để ý bọn họ muốn gì, cậu vừa định lấy điện thoại ra gọi thì một tiếng cười trêu đùa vang lên từ phía sau, lập tức một cánh tay ôm lấy cậu.
"Chậc chậc, từ lúc nào mà người của tôi cũng có người dám đùa giỡn vậy hả?"
"Ơ, hóa ra là Lê thiếu gia--" Gã đàn ông ngạc nhiên nhìn chằm chằm người mới đến, "Hôm nay ngọn gió nào thổi ngài đến đây vậy?"
"Haha, đương nhiên là làn gió thơm trên thân thể của người đẹp nhà tôi rồi, người đẹp nói xem có đúng như vậy không?" Lê Quang nghiêng đôi mắt tùy ý nhìn, nhướng cao mày, nửa tay đút vào túi quần, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt không cảm xúc của người nào đó, bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ thiếu gia nhà giàu trêu đùa.
Lý Thập Di lườm mắt nhìn anh, hai người này quen biết nhau cũng không có gì ngạc nhiên, thân phận tầm cỡ Lê Quang thì phạm vi giao tiếp đương nhiên không phải người thường có thể so sánh được, hơn nữa mặc dù gã ta và Lê Quang là bạn bè nhưng không đến mức mọi thứ đều có thể biết.
Đôi mắt ngạc nhiên của gã đàn ông liếc qua liếc lại hai người họ.
Nói vài ba câu xã giao gã đàn ông kia biết ý rời đi, Lê Quang duỗi eo, đảo mắt nhìn xung quanh rồi sau đó quay đầu lại phát hiện Lý Thập Di đang cau mày nhìn mình.
"Làm sao vậy, trên mặt anh có hoa à?" Lê Quang không nhịn được sờ sờ mặt của mình.
Lý Thập Di lắc đầu, vẻ mặt thả lỏng, "Không có, sao hôm nay anh lại rảnh rỗi hẹn tôi ra vậy, vị kia nhà anh mặc kệ anh à?"
Ai ngờ Lê Quang xua tay tỏ vẻ chán nản, "Đừng nhắc tới anh ấy nữa, nghe thấy lại mất hứng, đêm nay hai anh em mình vui vẻ mới là chuyện quan trọng, còn những chuyện khác thì gạt sang một bên đi!"
Lý Thập Di nghe vậy cũng không nói gì thêm, hai người ngồi ở vị trí kín đáo trong quầy bar.
Lâu rồi Lê Quang mới ra ngoài xõa một mình nên ít nhiều gì cũng có chút sung sướng, anh tiện tay vỗ nhẹ lên cặp mông đầy đặn của người phụ nữ xa lạ nào đó vừa đi ngang qua, dẫn tới một trận cười sảng khoái.
Sau khi đối mặt nhau, Lê Quang cười rồi quay đầu lại hỏi cậu: "Uống gì?"
"Nước chanh."
Lê Quang sắc mặt như bị sét đánh, phản chiếu dưới anh đèn trông rất buồn cười, "Không phải chứ, cậu không phải muốn hoàn lương đó chứ, đệt, thanh niên kia tốt như vậy hả?"
Lê Quang tỏ vẻ bất mãn, giống như đứa con trai nuôi lớn đột nhiên bị người khác bắt đi mất, trong lòng cảm thấy có chút chua xót.
Thấy Lý Thập Di vẫn im lặng không nói gì, lúc sau anh mới nhận ra có gì đó không ổn, "Sao vậy, xảy ra chuyện gì à?"
"...!Không có gì." Giọng điệu của Lý Thập Di đều đều, vẻ mặt cũng rất bình thường, nếu người không quen biết chỉ sợ sẽ thật sự cho rằng không có chuyện gì.
Lê Quang thấy cậu không muốn nói, cũng không tiếp tục hỏi, "Được rồi, coi như hôm nay theo anh trai này vui vẻ một bữa đi.
Đã tới đây rồi còn uống nước chanh cái gì, hôm nay không uống một trận đã đời thì sẽ không cho cậu về đâu." Anh nói xong rồi gọi phục