Đâu đó trong ngôi nhà cổ kính, một già một trẻ đang cùng nhau hòa thuận vui vẻ.
Bàn làm việc bằng gỗ đàn hương màu đen được chạm khắc họa tiết lưỡng long tranh châu(1).
Ông lão đứng trước bàn, trên bàn tay gầy guộc cầm bút lông Hồ Châu(2), hai thanh chặn giấy bằng gỗ cẩm lai nguyên khối được đặt hai bên đang đè phẳng tờ giấy trên bàn, trong căn phòng vô cùng yên tĩnh ông lão nhắm nghiền mắt suy tư.
(1) Lưỡng long tranh châu là họa tiết hai con Rồng đang đùa (hoặc tranh đoạt) một viên ngọc lửa (hỏa châu)
Ảnh minh họa:
(2) Bút lông Hồ Châu:
Ông cụ đang tập trung thì đột nhiên vung tay lên, nét bút hiện trên giấy như nước chảy mây trôi, nét bút được viết một mạch dài vô cùng điêu luyện, bút lực hiên ngang và mạnh mẽ.
Tâm tĩnh như một con hạc cô đơn.
Kiên trung như một cây cổ tùng.
Ngắm nhìn một lát, ông cụ đặt bút xuống, thở dài nói: "Ôi, thời gian không tha cho bất kì ai, quả nhiên là già thật rồi, lại không viết được cảm giác năm đó..." Trong miệng tuy nói như vậy nhưng trên mặt ông lão vẫn là cười haha, hết sức hiền lành, "Tiểu Dung, con viết gì rồi đưa cho ông nội xem thử nào."
Người được gọi dạ một tiếng rồi từ bàn nhỏ đi tới.
Ông cụ mặc dù đã qua bảy muơi, tóc cũng đã bạc trắng, đó là dấu vết để lại sau bao năm tháng tôi luyện, một đôi hốc mắt sâu hun hút ánh lên những tia sáng rực rỡ, xem xét một lúc lâu rồi ông nhận xét một cách khách quan, "Ngòi bút hơi thô, phần kết lại quá nóng vội, có hình nhưng không có hồn..."
"Người trẻ tuổi không nên có thói kiêu căng, ngang tàng...!" Ông cụ ý tứ sâu xa dạy bảo.
"Dạ, ông nội, con biết rồi ạ." Dung Hòa ngoan ngoãn đáp lại.
Hai ông cháu đang tận hưởng khoảng thời gian hòa hợp vui vẻ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng nói kính cẩn của người quản gia già truyền đến: "Lão gia, Tư thiếu gia đến rồi ạ."
Ông cụ cười rạng rỡ hơn để lộ ra nếp nhăn, chắp tay ra phía sau lưng bước ra khỏi phòng sách, Dung Hòa kính cẩn đi phía sau.
Người còn chưa đến, đã nghe thấy lời nói phát ra --
"Hahaha, thằng nhóc thúi lâu như vậy cũng không tới thăm ông ngoại, còn tưởng rằng đã quên ông già này luôn rồi chứ!"
Tư Sâm nghe vậy cũng cười, "Ông ngoại, lâu ngày không gặp nhưng xem ra tinh thần ông cũng rất rạng rỡ đó nha, nghe quản gia Lưu nói ông mấy ngày nay còn tỉ võ nữa chứ."
Dung Cảnh xua xua tay, ngoài miệng khiêm tốn nhưng trên mặt lại lộ vẻ đắc ý, hiển nhiên lời khen ngợi cháu trai rất hữu dụng, nói: "Chỉ là vận động đánh vài hiệp mà thôi, vẫn là lão cũng không vừa mắt, ông cũng rất ngứa mắt ông ấy, với cả cũng già rồi phải vận động chứ không là nằm trên giường hai ngày không dậy nổi." Nói xong ông cụ còn giả bộ đấm đấm lưng.
Dung Hòa cũng vội vàng đưa tay ra giúp, mãi một lúc sau mới bình tĩnh bước ra từ phía sau ông cụ, nhìn thấy Tư Sâm thì gọi một tiếng "anh họ", thấy ông nội đang đắc ý nên chỉ yên lặng đứng bên cạnh không nói gì.
Tư Sâm hờ hững liếc mắt nhìn y, Dung Hòa chỉ cảm thấy giống như có thứ gì đó xuyên qua cả người mình, đứng ngồi không yên, ngón tay nhịn không được mà siết chặt lòng bàn tay.
Y hơi sợ vị "anh họ" này.
Khác với tính cách luôn cẩn trọng, vâng lời để làm hài lòng người khác của mình, người anh họ này dường như không biết khiêm nhường là gì.
Dù là đối với kẻ thù hay họ hàng trên danh nghĩa thì cũng không ai đoán được hắn đang nghĩ gì, những lời khen ngợi của ông nội đối với hắn càng khiến y thêm dè chừng hơn, ở trong gia tộc này giống như đi trên băng mỏng mà thôi.
Tư Sâm không có hứng thú muốn biết tâm tư xoắn xuýt của người em họ trước mặt, thật sự cũng không để y vào mắt, liếc mắt thoáng qua rồi cũng xem như không khí, sau đó hắn tiện tay mở quà mà mình mang đến.
"Ông ngoại xem thử có thích không ạ?"
Ông cụ Dung nhìn thấy cái hộp dài cổ xưa trang nhã thì ánh mắt lập tức sáng ngời, nhất là khi nhìn thấy một con dấu đỏ, hai tay run rẩy cầm lấy, đôi gò má hồng hào đủ để thấy ông cụ phấn khích đến mức nào.
"Đi lấy kính lão giúp tôi."
Quản gia Lưu đã làm việc nhiều năm trong nhà họ Dung nên rất hiểu ý ông cụ, vì thế vội vàng chuẩn bị "Ba món cần thiết" cho ông cụ dùng.
Không thèm nói chuyện với cháu trai, Dung Cảnh đi vào phòng sách, sau khi rửa tay xong ông cụ mới cẩn thận lấy bức tranh và mở ra.
Phảng phất mùi trầm hương, Dung Cảnh vừa đeo kính lão vừa cầm một chiếc kính lúp có tay cầm màu đỏ đậm cẩn thận xem xét đường nét cùng hoa văn trên đó, thỉnh thoảng trong miệng còn xuýt xoa khen ngợi, "Tuyệt vời, tuyệt vời, đúng là tài nghệ điêu luyện."
Tư Sâm thấy ông cụ vẫn tập trung say mê như vậy, cười nói: "Biết ông ngoại yêu thích phong nhã, mà con cũng không có gì tặng, đúng lúc thời gian trước con đi thành phố X tham gia buổi đấu giá, ai ngờ lại có tác phẩm của Tề Đình Kiên đại sư, cũng chỉ có thể dùng những thứ này để làm ông vui vẻ."
Khóe miệng Dung Cảnh cũng sắp nhếch đến mang tai, có thể thấy được là cực kỳ hài lòng, "Được được được, trong đám thế hệ trẻ này cũng chỉ có mỗi con là người hiểu tâm ý của ông nhất."
Dung Hòa đứng bên cạnh yên lặng nghe.
Cuối cùng sau khi thưởng thức bức tranh, ba ông cháu lại ngồi xuống với nhau.
Tư Sâm cầm chén trà lên nhấp một ngụm, Dung Cảnh nhìn hắn, cười híp mắt nói, "Trà này thế nào?"
"Mùi vị dịu ngọt, hương thơm thoảng thoảng trong khoang miệng." Tư Sâm cẩn thận thưởng thức, suy ngẫm chốc lát rồi mới đưa ra đánh giá.
"Coi như thằng nhóc con rất biết thưởng thức, đây là thứ trà quý hiếm khó tìm trên thị trường.
Lần trước ông gọi Dung Lâm đến thử trà, nó nói đắng chát như nuốt phải kim, cứ như trâu uống nước thật là phung phí của trời, lần sau tới cho nó uống nước lọc rồi đuổi về luôn." Ông cụ đau lòng muốn xỉu.
"Dung Lâm đang tập trung phát triển sự nghiệp, những thứ này sợ rằng không hấp dẫn được cậu ấy." Tư Sâm nói đỡ cho đối phương, trong những người nhà họ Dung thì Dung Lâm là người thân thiết với hắn nhất, quan hệ riêng tư của hai người cũng không tệ.
"Lớp trẻ các con so với thế hệ của ông lúc đó còn liều mạng hơn." Ông cụ Dung xúc động, vẻ mặt lộ ra chút hoài niệm, rồi nháy mắt biến đổi nói: "Đúng rồi, Tiểu Sâm à, thái độ của nhà họ Tư bây giờ như thế nào rồi?"
Tư Sâm không thèm để ý lắm, sắc mặt như thường, "Ông ngoại nghĩ thế nào, Tư Tích Sơn quyết tâm muốn nâng đỡ thằng em trai