Bệnh viện trung tâm thành phố.
Bên ngoài cửa phòng chăm sóc đặc biệt, một đám truyền thông bất chấp sự ngăn cản mà liên tục giơ đèn flash lên chụp ảnh, không khó để tưởng tượng sáng mai trang nhất sẽ "đẹp mắt" như thế nào.
Sau một hồi bận tay bận chân mới vất vả đuổi được toàn bộ đám người đi, xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Tư Phương Đình chỉ vào mũi Tư Sâm, chất vấn: "Anh hài lòng chưa? Làm cho ba mình tức giận phải vào bệnh viện, còn mang theo...!Thập Di đến đây, đến cùng là anh có rắp tâm gì, anh lợi dụng em ấy để đả kích tôi, phải không hả?" Tư Phương Đình cởi cà vạt của mình ra, đau đớn đến không chịu nổi nhìn về phía Lý Thập Di đang trầm mặc không nói gì.
Tư Sâm liếc mắt coi thường nói: "Cậu đề cao bản thân quá rồi."
"Chính tôi đồng ý, đến nhìn người cũ thì có gì không đúng ư?" Lý Thập Di nhếch miệng, lộ vẻ không đồng tình, nói: "Không cần phải khiêu khích, anh là loại người gì tôi biết quá rõ rồi."
"Không phải, anh -- " Tư Phương Đình vội vàng muốn giải thích, nhưng không ai cho gã cơ hội.
Tư Sâm lo lắng nhìn Lý Thập Di, nói: "Hay là anh bảo người đưa em về trước nhé?"
Hiện tại Dung Lâm vẫn đang ở nhà họ Tư để giải quyết tàn cuộc cho Tư Sâm nên không đến đây được.
Đêm nay mọi chuyện diễn ra còn mệt mỏi hơn so với việc phải ngâm mình cả ngày trong phòng thí nghiệm làm nghiên cứu, cho nên cậu gật đầu nói: "Chờ em nói với anh ta mấy câu rồi về, hay là anh tránh đi một chút?" Suy nghĩ một chút, Lý Thập Di lại cười cười với Tư Sâm, "Nghe lời."
Tư Sâm đành bất đắc dĩ xoa xoa tóc cậu, nghe lời cậu, nói: "Được rồi, anh đi gọi điện thoại, rất nhanh sẽ trở lại."
Tư Phương Đình nhìn bầu không khí giữa bọn họ, hài hòa mà yên bình, có loại cảm giác người khác không thể chen vào, loại dằn vặt mềm mại nhẹ nhàng này giống như giấy nhám từng lớp từng lớp chà xát qua trái tim, đau đớn không quá mãnh liệt nhưng lại kéo dài âm ỉ khiến người ta muốn phát điên.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người họ.
Tư Phương Đình giọng nói khó khăn, cổ họng nóng như lửa đốt, khàn khàn lạ thường, gọi tên cậu: "Em nói cho anh biết đi, em làm thế chỉ vì giận anh thôi đúng không, em không thật lòng với anh ta..." Ánh mắt cùng lỗ tai đều sẽ lừa gạt người khác, quan hệ của bọn họ thân mật thì sao, chỉ cần người còn chưa gật đầu thì Tư Phương Đình đều có thể tự lừa dối mình, coi như mọi thứ đều chưa từng xảy ra.
Đáng tiếc, cũng giống như Lý Thập Di hiểu rõ gã, Tư Phương Đình cũng phần hiểu rõ về người đã nằm trong lòng mình trước kia.
Những kẻ cầu xin lòng thương xót lẽ ra nên bị giẫm dưới lòng bàn chân, hèn mọn như cát bụi.
"Tôi đã nói rồi, anh không xứng đáng để tôi hi sinh bản thân như vậy." Lý Thập Di khinh thường, trước đây cậu còn kích động muốn đập chết người này nhưng hiện tại cảm thấy ngay cả động tay cũng chỉ là lãng phí sức lực mà thôi.
Đôi mắt tràn ngập ánh sáng kia, theo một câu nói của cậu giống như ngọn đèn bị mất điện, lập tức tắt lịm, tối tăm tịch mịch.
"Nếu như tôi nhớ không nhầm thì trước đây là anh từ bỏ tôi trước, hơn nữa còn nói cái gì chơi đùa mà thôi? Hiện tại làm ra loại dáng vẻ si tình này thật sự không thấy buồn nôn à?"
Lý Thập Di nhai nuốt hai chữ kia, hiện tại nghĩ lại vẫn còn cảm giác hư ảo, mặc cho cậu khi đó có sáng suốt sớm hơn nữa thì cũng chỉ là một tờ giấy trắng chưa từng viết qua, làm sao có thể chơi được với Tư Phương Đình trải đời hơn chứ?
"Thật ra nếu em không bao giờ xuất hiện nữa, có lẽ anh sẽ chôn em thật sâu trong trái tim mình, nhưng tại sao em lại đào nó lên?"
"Làm tổn thương người khác đối với anh mà nói là niềm vui, trong mắt anh cuộc sống của người khác chẳng là cái gì nói muốn hủy thì hủy sao?" Lý Thập Di hỏi, nhưng cũng không muốn nghe câu trả lời từ gã.
Sự thật đã được xác định, kết quả đã được đưa ra, dù có bao nhiêu lời biện minh giải thích đi nữa cũng không rửa sạch được.
Lý Thập Di hoàn toàn thất vọng về gã ta, nếu không có hào quang mà cậu ban tặng thì Tư Phương Đình cũng chỉ là một người bình thường đến cực độ, thậm chí cũng chẳng phải là người tốt.
Tư Phương Đình không nói được lời nào, một lúc lâu sau mới kéo ra một nụ cười còn xấu xí hơn là khóc.
Gã ngửa đầu dựa vào tường, cả người thoát lực như thể nếu không có chỗ dựa sợ là không thể trụ nổi nữa, đôi mắt xa lạ lạnh lẽo kia làm cho gã không cách nào nhìn thẳng, dưỡng khí trong cơ thể bị lấy đi từng chút từng chút một, dần dần nghẹt thở.
"Rốt cục đã đi đến bước này rồi sao...!Hay là muốn mất đi tất cả..." Gã tự lẩm bẩm, sự hoảng sợ trên mặt đã không còn nữa mà chỉ còn dư lại nỗi ảm đạm nói không rõ được.
"...!Tốt bụng thì không đủ triệt để, ác độc cũng không làm được đến cùng, rất lâu trước kia anh đã biết vận mệnh của anh nhất định sẽ thất bại thảm hại.
Đối với chuyện của em, căn bản không có ai dạy anh cách yêu, không có ba, còn mẹ thì chỉ biết tự trách mình như thần kinh, anh chỉ có thể dựa vào chính mình tìm tòi từng chút từng chút mà thôi.
Anh đã từng nghĩ rằng nếu trên thế giới này có cái gọi là tình yêu đích thì tại sao vẫn còn có sự tồn tại của đứa con riêng như anh, đây không phải là sự sỉ nhục lớn nhất đối với tình yêu sao?" Tư Phương Đình cũng xem thường mình như thế, "...!Anh ghen ghét tất cả những người xuất hiện bên cạnh em, nếu như anh có thể tàn nhẫn hơn một chút thì nói không chừng sẽ nhấn chìm toàn bộ bọn họ xuống sông mới đúng, nhưng anh làm không được, chỉ có thể giống như con chuột dơ bẩn trong cống rãnh lén la lén lút giở trò, ngay cả anh cũng chán ghét chính mình như vậy..."
Cho dù muốn mạnh mẽ tự nắm bắt số phận của mình nhưng từ đầu đến cuối vẫn là không làm được.
Quyền lực, tiền bạc, dục vọng, những thứ đã từng thiếu bây giờ đều có được nhưng lại càng cô đơn trống trải, người mình yêu không ở bên cạnh làm bạn thì tất cả dường như không còn ý nghĩa gì nữa.
Người cha đang hôn mê nằm trên giường bệnh, lúc gã cần nhất thì vắng mặt, đối với gã thì luôn mặc kệ không thèm hỏi, rồi sau đó có một ngày như thiên thần giáng trần mang tới đầy ấp tình yêu thương cùng quan tâm, hừ, ông ta có xứng không? Tư Tích Sơn già rồi, muốn con trai báo hiếu nhưng kết quả hai đứa con trai đều không để ý tới ông ta, kết cục cuối cùng cũng chỉ là bạn bè xa lánh, một mình trên giường bệnh.
"Anh thật sự luôn cho mình là đúng..."
Đối với bước đường đi của Tư Phương Đình, Lý Thập Di đã từng thông cảm, từng an ủi, cũng từng cố gắng sưởi ấm cho gã bằng chút ánh sáng yếu ớt, nhưng rồi không những không đổi lấy được thứ mình muốn mà còn đánh mất luôn trái tim yếu ớt mong manh, khi đó thật sự quá ngây thơ và buồn cười.
Nói đi nói lại, không cần nhớ đến qua khứ nữa, con người nên nhìn về phía trước thay vì cứ giữ khư khư những chuyện xưa cũ.
Còn Tư Phương Đình lại khăng khăng giữ lấy mà tự tạo ra xiềng xích cho chính mình, đó chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa gã và Tư Sâm.
Bất hạnh giống nhau, cách hành xử lại khác nhau, kết cục cũng sẽ có sự khác