Có lẽ vì nguyên do luôn ở trên Vụ Ẩn Sơn tu luyện, tuy Nghiễn Thai sau khi tu thành hình người là một nam tử, nhưng đối với mấy thứ đại loại như hoa cỏ phong cảnh lại thập phần yêu thích.
Vừa nãy ở trong tẩm cung của Chương Du lúc nhìn thấy gốc hoa hoan hỉ, hắn đã thập phần thích rồi, nhưng chương ngư tinh lại không chịu để hắn tới gần, lôi đi mất, lúc đó Nghiễn Thai còn tưởng rằng là do hắn yêu quý gốc hoa kia, cũng không để ý, không ngờ ở trong ngự hoa viên lại bắt gặp một gốc khác, hiển nhiên vui sướng lại gần thưởng thức.
Thật chất là Nghiễn Thai oan uổng chương ngư tinh. Long Mặc hiểu rất rõ tại sao Chương Du không cho Nghiễn Thai ngửi hương khí của hoa hoan hỉ. Hoa hoan hỉ kỳ thật chính là một loại thực vật thôi tình đặc biệt của ma giới, nếu ngửi nhiều, công hiệu sẽ giống như dùng xuân dược.
Với chỉ số thông mình của chương ngư tinh mà nói, vào lúc hắn tới ma giới, khẳng định là sẽ không biết hoa hoan hỉ này, nói không chừng gốc hoa trong tẩm cung của hắn, chính là đại công thần giúp Ma Khác ôm mỹ nhân vào lòng. Nhưng giờ Chương Du đã ở ma giới sinh sống mười mấy năm rồi, hắn sao có thể không biết tác dụng của gốc hoa này, hắn sao lại không hảo tâm nói cho Nghiễn Thai biết công dụng của hoa này chứ?
“Nghiễn Thai......” Long Mặc quát to một tiếng, muốn ngăn cản Nghiễn Thai tiếp tục ngửi hương khí của hoa hoan hỉ, nhưng trong đầu linh quang chợt lóe, y liền nhanh chóng thay đổi chủ ý.
Đùa, Nghiễn Thai là phi kiếm, đó là danh xứng với thực ý chí sắt đá a, tuy hiện giờ hắn đối với mình có hảo cảm, nhưng thật sự phải đợi tới ngày nào đó hắn yêu mình, gật đầu đồng ý mình cùng hắn linh nhục kết hợp, thì lâu phải biết, tuy nói thọ mệnh của họ là vĩnh cữu, nhưng loại chuyện này, có thể không trì hoãn thì vẫn nên không trì hoãn tốt hơn, đúng không?
Dù sao Nghiễn Thai sớm hay muộn cũng sẽ là người của mình, sớm một ngày muộn một ngày thì có quan hệ gì đâu. Long Mặc ở trong lòng liều mạng vì bản thân tìm lý do, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân đúng đắn, hơn nữa, hoa hoan hỉ là Nghiễn Thai tự hắn ngửi, lúc mình phát hiện, hắn đã hít vào bao nhiêu hương khí, cho dù mình ngăn cản cũng đã vô ích.
Long Mặc nghĩ tới đây, tâm hoa liền giống như hoa hoan hỉ đóa đóa nở rộ. Tai nghe Nghiễn Thai nghi hoặc hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Y vội vàng xua tay, cười ha hả nói: “Không có gì không có gì, ta chỉ là cảm thấy, hoa này quả thật là vô cùng xinh đẹp, đúng không? Sách sách, ngươi ngửi thử xem, nhiều hương khí a.”
Nghiễn Thai cười gật đầu, lại hít sâu mấy hơi, mới buông gốc hoa hoan hỉ đang giữ trong tay ra, tiếp tục thẳng tiểu cung điệu nằm hướng đông bắc, một bên nói với Long Mặc: “Ngươi định khi nào thì đi tìm Ma Phong a? Chúng ta nên xác định thái độ của đối phương với Nhiếp Chiêu trước đã, phải thật sự là muốn đẩy hải xà vào chỗ chết, vậy chúng ta mới có thể dứt khoát quay về long cung.”
“Ngươi yên tâm, chuyện này ta tự có chừng mực, Nghiễn Thai, ngươi phải biết rằng, ta trước giờ đều là người rất đúng mực. Hắc hắc hắc......” Long Mặc cười ha hả hai tiếng, thầm nghĩ đợi lát nữa ở trong phòng, lúc chúng ta đồng sàng cộng chẩm, ta cũng sẽ rất đúng mực, cho nên thân thân ái nhân ngươi không cần sợ hãi, ha ha
~~Nghiễn Thai kỳ quái liếc mắt nhìn Long Mặc, nghi hoặc nói: “Đúng mực thì đúng mực, làm gì mà cười gian trá thế hả?”
“Có sao? Không có a, xem ta cười chân thành biết bao.” Long Mặc một bên làm động tác chọc cười, một bên ở trong lòng lau mồ hôi, thầm nghĩ sớm chiều bên nhau thanh mai trúc mã chỉ mỗi điểm này là không tốt, ngay cả tươi cười cũng sẽ xảy ra vấn đề, khó trách Ma Khác biết rõ chương ngư tinh ngốc, vẫn kiên trì muốn thú hắn, nguyên lai ái nhân hơi ngốc, trong một số trường hợp quả là một chuyện đáng ăn