Long Mặc từ sao khi tu luyện long thần công, thường xuyên bế quan, bất quá mỗi lần dài nhất cũng không vượt quá hai mươi ngày, y nhớ Nghiễn Thai.
Cho nên, vào lúc Nghiễn Thai tìm đến Long Triển, hỏi y tu luyện long thần công như thế nào, nhận được câu trả lời “Xú tiểu tử kia rất không chuyên tâm, luyện như vậy, không biết tới bao giờ mới có thể luyện thành, ta trước đây chính là bế quan một lần liền từ ba tới năm năm, lâu nhất là mười hai mươi năm cũng không phải chưa từng bế qua.” Sau cùng Nghiễn Thai hạ quyết tâm tối hậu.
Thừa dịp trước lúc Long Mặc xuất quan, Nghiễn Thai đi tới hang động trước đây Chương Du từng sống tìm Nhiếp Chiêu, đã thấy y đang ngồi ngơ ngác nhìn vách tường, hiển nhiên phải rời khỏi người kia đối với y cũng là một đả kích.
Nghiễn Thai trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, thầm nghĩ đa tình bất tự vô tình khổ, nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ, sớm biết có ngày hôm nay, ngày xưa chúng ta hà tất yêu nhau, như vậy cho dù đối mặt chia lìa, có phải cũng sẽ thoải mái dễ chịu hơn chút ít chăng.
Nhiếp Chiêu thấy hắn đến, liền chậm rãi đứng dậy, nói một hơi: “Ta biết ngươi sẽ đến, vì ngươi cũng như ta yêu Ma Phong, yêu Long Mặc, vì y trở thành long thần, đứng ở nơi cao nhất, tiếp nhận sùng bái của thế nhân, vì hoàn thành một tâm nguyện duy nhất của y, nên ngươi nhất định sẽ đến.”
Nghiễn Thai há miệng, lại gì cũng không nói được. Hắn nhìn Nhiếp Chiêu, hiểu được nam tử từ trước đến nay khôn khéo kỳ thật cũng như mình thôi, đã tới nước này, ngược lại thiên ngôn vạn ngữ cũng không cần phải nói.
“Phải đi đâu? Ngươi biết không, đi đâu mà Long Mặc cùng Ma Phong sẽ không tìm được, huống hồ Ma Khác cùng Long Triển nhất định sẽ giúp họ hoàn thành tâm nguyện, họ là thần, nhất định sẽ tìm được chúng ta, không phải sao?” Hiện giờ Nghiễn Thai lo nhất chính là vấn đề này.
“Đừng quên Vụ Ẩn Sơn.” Nhiếp Chiêu xem ra đã sớm tìm được đường lui rồi, y nhắc tới Vụ Ẩn Sơn, Nghiễn Thai mới bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ thầm đúng rồi, Vụ Ẩn Sơn sớm đã bị hoàng ngưu giăng kết giới, với công lực của hắn, kết giới kia hiển nhiên thập phần vững chắc.
“Nhưng chỉ là Vụ Ẩn Sơn, còn chưa đủ. Có lần ta nghe Như Mặc nói qua, lúc trước vào thời điểm luyện chế các ngươi, sau phòng của ngưu yêu, có một sơn động lớn......”
“A, sơn đông đó, hoàng ngưu nghiêm cấm đi vào, nếu đi vào, rất có thể sẽ không quay ra được nữa.” Nghiễn Thai thất thanh kêu to.
Đã thấy Nhiếp Chiêu trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, ta đã tỉ mỉ hỏi qua Như Mặc, tuy rằng hắn biết không nhiều lắm, nhưng theo ta nghĩ, đó đại loại là một thượng cổ thần trận, chúng ta chỉ cần trốn ở nơi đó, Long Mặc cùng Ma Phong mới sẽ không tìm được. Tuy rằng sơn động nguy hiểm, nhưng chúng ta chỉ tránh ở bên ngoài là được rồi, loại thần trận này, tuy rằng không có kết giới, nhưng khí tức của thần bên trong vô cùng cường đại, Long Mặc cùng Ma Phong chỉ cần chưa tu luyện thành thần thì sẽ không tìm được chúng ta, còn Ma Khác cùng Long Triển vì không thể cùng chúng ta tâm linh tương thông, cũng sẽ tìm không được.”
Nghiễn Thai hơi do dự, phát giác Nhiếp Chiêu nói có đạo lý. Thế là gật đầu, hai người liền dắt tay động phủ chương ngư tinh từng sinh sống.
Tu vi của hai người thấp kém, cũng không thể xuyên việt thì không, chỉ có thể tận dụng thời gian hữu hạn bay về Vụ Ẩn Sơn. Cũng may thời gian Long Mặc xuất quan còn hai ngày nữa, mà Ma Phong cũng còn hai ngày.
Nghiễn Thai cứ một bước một lần quay đầu, nhìn long cung hướng xa xa. Nhiếp Chiêu cũng không thúc giục, mỗi lần đều kiên nhẫn bồi hắn. Đến cùng vẫn là Nghiễn Thai tự mình nhịn không được, cười khổ nói: “Chúng ta đi thế này, chứng nào mới tới Vụ Ẩn Sơn, ngươi sao không thúc giục ta chút nào.”
Nhiếp Chiêu ảm đạm cười, nhẹ giọng nói: “Vì ta hiểu tâm tinh người thời khắc này, ngày đó ta rời khỏi Ma Phong, cũng là như ngươi bây giờ, vừa đi vừa quay đầu lại, ước chừng đi một ngày, vẫn có thể trong thấy cung điện của ta cùng Ma Phong chung sống. Nếu không phải...... nếu không phải ta muốn để cho hắn hoàn thành nguyện vọng lớn nhất trong đời, ta..... quả thật không hạ được quyết tâm này rời hắn mà đi.”
“Mới thời gian ba năm, ngươi đã si ngốc, trước đây rõ ràng là kẻ thù không đội trời chung không phải sao?” Nghiễn Thai cười nhạo, nhưng nhớ tới mình cùng Long Mặc, rồi lại rơi lệ, hắn vội lau đi, quay đầu nói với Nhiếp Chiêu: “Đi thôi, quay về Vụ Ẩn Sơn, nếu không đi, thật sẽ không kịp, ngươi đã có thể vì Ma Phong hy sinh, ta cớ sao không thể vì Long Mặc hy sinh, tình yêu của ta đối với y, một chút...... cũng không ít hơn của ngươi đối với Ma Phong...... chỉ có nhiều hơn......”
Nhiếp Chiêu chua xót cười, cũng không biện giải, hai ngườ bay khỏi mặt biển, thẳng hướng Vụ Ẩn Sơn mà đi, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
Nghĩ cũng biết, Long Mặc sau khi xuất quan nhìn thấy phong thư Nghiễn Thai lưu lại, thì điên cuồng thế nào. Trên thư kia chỉ vẻn vẹn tám chữ to: “Tương kiến chi nhật, thành thần chi thì.”
Cả Đông Hải đều dùng thần thức tìm kiếm khắp nơi, cũng tìm không được Nghiễn Thai. Thậm chí ngay cả cửu thiên thập địa y cũng tìm kiếm qua, vì quá mức hao tổn tinh khí tinh lực, dĩ nhiên mệt đến hộc máu. Long Triển khuyên bảo y, y cũng không nghe. Chỉ vì y tin chắc rằng Long Triển không thể cùng Nghiễn Thai tâm linh tương thông, nên hiệu quả tìm kiếm khẳng định không cao.
Điên cuồng như thế chừng mấy tháng, ngay cả cửu thiên thập địa cũng tìm kiếm cả rồi, người thì gầy một vòng lớn, cũng tìm không được tung tích của Nghiễn Thai. Long Mặc gần như tuyệt vọng, chỉ cảm giác tim như bị hút ra khỏi thân thể, từ nay về sau rốt cuộc không chỗ nào để dựa dẫm.
Đúng lúc này, Ma Khác cùng Chương Du dẫn theo Ma Phong tới, chỉ thấy Ma Phong ý khí phong phát dáng vẻ một chút cũng không tốt hơn Long Mặc, Long Triển cùng Như Mặc kinh ngạc, vừa hỏi, nguyên lai Nhiếp Chiêu cũng mất tích.
Long Mặc lập tức bị sốc, chỉ trích Ma Phong không canh chừng Nhiếp Chiêu đàng hoàng, để y bắt cóc Nghiễn Thai. Mà Ma Phong cũng không cam chịu yếu thế, chỉ trích Long Triển cùng Như Mặc tại sao ngay cả Nhiếp Chiêu đến đây cũng không biết, nhất thời, cả phòng đều nhanh bị thanh âm ầm ầm của họ làm sụp.
Cuối cùng Long Triển cùng Ma Khác thương lượng qua, theo như thư do Nhiếp Chiêu cùng Nghiễn Thai lưu lại thì không khó nhìn ra, hai người là vì Long Mặc cùng Ma Phong tu luyện thành thần công mới đi xa, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng điểm này không thể nghi ngờ.
Long Triển cùng lười cùng hai nam nhân hãm sâu trong võng tình kia so đo, cũng không nói lời vô ích, trực tiếp phát ngôn mang tình tổng kết: “Hiện tại xem ra, các ngươi nếu muốn tìm được Nghiễn Thai cùng Nhiếp Chiêu, phải tu luyện thành thần, hơn nữa lúc đó các ngươi cùng họ tâm linh tương thông, tất nhiên có thể tìm được họ.”
“Có một nơi các ngươi tìm chưa? Chính là Vụ Ẩn Sơn.”
Ma Phong bỗng nhiên mở miệng, hắn vốn tưởng rằng đây là hy vọng cuối cùng, ai ngờ lại nghe Long Triển cười lạnh nói: “Điều này còn cần ngươi nhắc sao? Ta trước tiên nghĩ tới nơi đó, nhưng dùng thần thức tìm kiếm hai ba lần, lại tự mình đi tìm kiếm hai ba lần, không có, căn bản không có khí tức của hai người đó.”
Ma Phong đến tận giờ mới hoàn toàn tuyệt vọng, trong tay cầm thư Nhiếp Chiêu lưu cho mình, bỗng cười thảm nói: “Ai nấy đều nói ngươi thông minh, kỳ thật ngươi là đồ ngốc, trên đời người ngốc nhất là ngươi, ngươi rõ ràng biết, vì ngươi, ta có thể không thành thần, ngươi rõ ràng biết, ta chỉ muốn cùng ngươi cùng nhau sống qua quãng đời còn lại, ta luyện thần công, đều chỉ là vì dành cho ngươi vinh quang lớn hơn mà thôi, ngươi...... ngươi thật sự quá nhẫn tâm......”
“Hiện tại nói những lời này còn ích gì. Nếu chỉ có thể thành thần mới có thể tìm được họ, chúng ta đây phải thành thần, không tiếc hết thảy cũng phải thành thần.” Trên mặt Long Mặc bỗng rạng rỡ hào quang. Đó là sau khi hết thảy đều tuyệt vọng, đối mặt với duy nhất một khả năng còn lại, mà không thể không bức bản thân nâng cao dũng khí cùng hào quang sống lại.
Ma Phong ngẩng đầu liếc nhìn y, dần dần, trên mặt hắn cũng rạng rỡ hào quang như Long Mặc, từng chữ từng chữ nói: “Đúng, vậy thành thần, không tiếc hủy thiên diệt địa, cũng phải thành thần.”
Ma Khác cùng Long Triển nhìn hai tên nam tử bỗng nhiên sống lại này, trên trán không hẹn cùng chảy xuống mồ hôi lạnh, nghĩ thầm cần gì hủy thiên diệt địa chứ, đừng để cho đại thần kiếp đem các ngươi thiêu hủy là được rồi.”
_______________________________
Trong thời gian của thần tiên, thời gian một ngàn năm cũng như bạch câu quá khích.
Long giới lại phát sinh một hỉ sự thiên đại, nối tiếp Long Triển trở thành thần, nhi tử của y Long Mặc, cuối cùng cũng tu thành long thần, đây quả thật làm một thiên đại hỉ sự khiến người ta hâm mộ ghen tị đến phát điên mà.
Nhất thời, các vị long nữ long tử đồng loạt đi đến chúc mừng, trong lòng lại nghĩ không biết long tử điện hạ có phải bắt đầu nạp phi hay không, có lẽ bản thân nỗ lực, có thể lọt vào mắt xanh của y cũng không chừng.
Nhưng phần đông long tử long nữ lại nhào đầu vào khoảng không, khi họ tới long cung muốn chúc mừng cho Long Mặc, vị long tử điện hạ giống như cha y được vạn dân truyền tụng đã sớm không thấy tung tích.
_______________________________
Trên Vụ Ẩn Sơn lúc này đã hơn xa quạnh quẽ ngày xưa. Mười hai yêu tinh đã sớm cùng nhau tề tụ tại đây, Long Triển cùng đem sự vụ của long tộc giao cho một tộc đệ có năng lực xuất chúng, theo Như Mặc về đây định cư.
Thời gian ngàn năm vội vàng mà qua, nơi này đã sớm trở thành một thế ngoại đào viên, ngay đó mười hai yêu tình cùng phàm nhân tương thân của mình mang theo tôi tớ tiến đến đây, hiện giờ nơi này nghiễm nhiên đã trở thành một tiểu quốc, dân cư đã gần trăm vạn.
Năm tháng lâu dài, thiên địa bất lão, năm tháng của Vụ Ẩn Sơn không thể nghi ngờ chính là an trữ tường hòa. Lúc ban đầu, trong mười hai yêu tinh, cũng chỉ có nhi tử của Long Triển cùng Như Mặc vì phải tu luyện long thần công trì trệ chưa lộ diện, đến nỗi con dâu Nghiễn Thai, ngay cả Như Mặc cũng không cách nào triệu được hắn, tự nhiên cũng là tung tích mờ mịt.
Bởi vậy Long Mặc trở về tạo nên chấn động thật lớn, chẳng những Long Triển Như Mặc cùng phu phu mười hai yêu tinh và nhi tử của họ đều ra đón, đến ngay cả hoặc phàm nhân hoặc yêu tinh khác đều đồng thời ra tiếp đón.
Nhi tử của mười hai yêu tinh kia tuy rằng còn chưa thành thần, nhưng mỗi người đều bất phàm, lập tức Long Mặc cùng họ nhất kiến như cố. Thế nhưng trong tâm còn gút mắc Nghiễn Thai, vậy nên cũng không cùng mọi người trò chuyện qua lại, liền tìm một nơi, muốn dùng thần thức tìm kiếm dấu vết của Nghiễn Thai lần nữa.
Ai ngờ vừa tìm, lại cảm giác được khí tức rõ ràng của Nghiễn Thai, dường như ngay trong phạm vi này, nhưng không cảm giác được vị trí xác thực.
Long Mặc kinh ngạc không phải nhỏ, vội vàng tỉ mỉ tìm kiếm lại, vẫn không cảm giác được vị trí cụ thể của Nghiễn Thai, nhưng không thề nghi ngờ, ngay tại đây.
Y thu hồi thần thức, “Hô” lập tức đứng lên, mới vừa lao ra ngoài, chợt nghe thấy giữa không trung vang vọng một tiếng thét dài, khí tức ngoan lệ lãnh khốc trong đó, thực rõ ràng là ma âm.
Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một bóng đen bỗng hạ xuống, xung quanh vừa lúc có mấy tu giả cùng phàm nhân, vừa nhìn thấy liền biến sắc, kêu to “Ma vật đến...... Nhanh đi tìm Ma Khác Chương Du......, tìm Ma Dạ cũng được......” Chào hỏi vân vân, rồi mới lập tức giải tán.
“Ma Phong.” Long Mặc kinh ngạc bội phần, không nghĩ tới mình tốn thời gian ngàn năm luyện thành long thần công, hắn cũng tốn thời gian ngàn năm luyện thành ma thần công.
“Ta dùng thần thức tìm kiếm, cảm nhận được khí tức của Nhiếp Chiêu ngay tại đây.” Ma Phong đạm nhiên cười với Long Mặc, đó là một loại tôn kính giữa cường giả với nhau.
“Đúng vậy, ta cũng phát hiện khí tức của Nghiễn Thai, nhưng không cách nào xác định. Thật kỳ quái, rõ ràng lúc trước ta đã ở Vụ Ẩn Sơn tìm kiếm rất nhiều lần, nhưng căn bản không có khí tức của hắn.”
Ma Phong cau mày: “Vậy chuyện này rốt cục là sao? Trừ phi là có kết giới rất cường đại giam giữ họ, nhưng chúng ta đã thành thần, trừ khi kết giới giam giữ họ cũng là thần trận gì gì......”
Một câu chưa dứt, chợt nghe Long Mặc “A” một tiếng, rồi mới đấm ngực dậm chân kêu lên: “Đúng vậy, là thần trận, trời a, ta thật ngốc, ta...... Ta sao lại quên mất chuyện này.”
“Chuyện gì?” Ánh mắt Ma Phong cũng sáng lên, chịu đựng suốt ngàn năm, cuối cùng sắp được gặp lại ái nhân, phần chờ mong cùng vui sướng này không cần nói cũng biết.
“Nương ta từng đề cập qua, ngay phía sau động của hoàng ngưu, có một sơn động rất phức tạp rất phức tạp, ta phỏng chừng đó chình là thượng cổ thần trận gì gì đó, Nhiếp Chiêu cùng Nghiễn Thai hẳn đều biết chuyện này, trách không được chúng ta tìm không được, có lẽ họ chính là trốn ở đó.”
“Vậy chúng ta còn chờ gì nữa, đi thôi.” Ma Phong lại thét dài một tiếng, nếu không hắn sợ rằng phần kích động này sẽ nhấn chìm mình.
“Nếu ngươi tìm được Nghiễn Thai, việc đầu tiên ngươi muốn làm là gì?” Trên đường đi đến động của hoàng ngưu, Ma Phong thật sự ức chế không được tâm tình của mình, đành phải tìm đề tài nói không ngừng.
“Ân, ôm hắn, hung hăng ôm hắn. Không bao giờ buông ra nữa.” Long Mặc cũng kích động rối tinh rối mù, vừa lúc mượn chuyện nói cùng Ma Phong trấn định tâm tình: “Vậy còn ngươi? Sau khi gặp lại Nhiếp Chiêu, ngươi sẽ làm gì?”
“Ta muốn xách y lên hung hăng đánh vào mông một trận.” Ngoài ý muốn, Ma Phong thế nhưng nghiến răng nghiến lợi nói, bất quá tuy rằng hàm răng bị nghiến đến vang cót két, nhưng lo lắng cùng kích động ẩn chứa bên trong, vẫn rõ ràng.
“Đánh một trận? Ngươi hạ thủ được sao?” Long Mặc nhìn trời quẳng một ánh mắt xem thường.
“Hạ thủ được. Không biết y là vì sao, tự cho là thông mình rời khỏi ta, nếu không để cho y một giáo huấn nhớ đời, lần sau y lại trốn đi nữa thì sao?” Ma Phong còn rất nghiêm túc nói. Theo giọng nói vang lên, khóe mắt hắn cũng đã ươn ướt.
Long Mặc muốn nói gì đấy, nhưng cuối cùng gì cũng không nói, y thở dài, còn nói gì nữa chứ? Tâm tình Ma Phong lúc này, bản thân không phải lý giải nhất sao? Aiz, hết thẩy đều do tạo hóa trêu ngươi, tình tự khắc cốt.
Sơn động trước đây ngưu ngưu sống đã sớm bị bỏ hoang, nhưng vì sợ có người lỡ bước nhập thần trận, cho nên hắn vẫn thiếp lập một kết giới lợi hại, mặc dù trong mắt Ma Phong cùng Long Mặc không đáng gì, nhưng đối với cư dân của Vụ Ẩn Sơn mà nói, ngoài trừ