Một lúc lâu sau, Long Triển bị một trận lay động khe khẽ đánh thức. Hắn mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là một cái đuôi mỹ lệ nhẹ nhàng thúc bên người. Thấy hắn tỉnh, cái đuôi xấu hổ rụt trở về. Đừng hỏi Long Triển hắn làm sao chỉ nhìn cái đuôi liền biết được nó đang “xấu hổ”. Hắn chính là biết, thế thôi.
“Ngươi tỉnh?”
Long Triển vui vẻ quay đầu lại, đối diện hắn là một đôi mắt to trong veo như thuỷ tinh không hề có nửa điểm tì vết. Tim bỗng dưng lỡ mất một nhịp, hắn thầm nghĩ: mắt thực đẹp.
“Ngươi… thái tử điện hạ đâu? Ngươi có biết thái tử điện hạ hiện giờ ra sao không?”
Như Mặc vội vã giơ tay lên, nhưng nửa chừng lại vô lực buông thõng xuống. Hắn rũ mi mắt xấu hổ nói:
“Thực xin lỗi, ta cũng không biết vì cái lúc tỉnh lại chỉ có cái đuôi có thể cử động, đành dùng đuôi gọi ngươi tỉnh. Thái tử? Thái tử hắn thế nào?”
Xem ra chuyện này có hơi phiền toái, Long Triển im lặng, trong lòng thầm cảm thán: ai, sức quyến rũ lớn như vậy không phải lỗi của ta, kỳ thực cũng là bất đắc dĩ a. Làm sao bây giờ, thảo long này xem ra đối ta tình thâm như biển. Không được, phải nghĩ ra biện pháp hạ thấp chính mình một chút, phải làm cho hắn thấy được hình tượng long thái tử hoàn mỹ bị phá vỡ là có thể thoát.
“Cái kia… ngươi đều vì hắn ra nông nỗi như thế này, hà tất còn nghĩ tới hắn”. Long Triển thanh thanh cổ họng. “Cái này… kỳ thật Long thái tử hắn ta không tốt chút nào. Hắn ích kỷ lãnh khốc, lòng tham vô đáy, vô tình vô nghĩa không biết xấu hổ, đúng rồi, quan trọng nhứt vẫn là đứng núi này trông núi nọ, gặp một người yêu một người “đá” một người. Lần trước còn có Long nữ chạy tới đây khóc lóc kể lể, nói nàng tất cả đều cho thái tử, kết quả lại bị… Ai da, sao ngươi đánh ta?”
Long Triển che một bên mặt bị cái đuôi Như Mặc quét trúng, kêu lên: “Thật là, sớm biết thế không nên cho cái đuôi của ngươi nhiều linh lực như vậy.”
“Không được vũ nhục thái tử, toàn bộ long tộc trên dưới cao thấp người nào không biết Long thái tử anh minh thần võ, phẩm chất anh hùng, luôn giữ mình trong sạch còn sống có tình có nghĩa. Ngươi cho là tuỳ tiện nói bậy bạ vài câu là có thể phá hoại hình tượng của ngài sao? Ngươi là người của ai, nói, có phải hay không muốn gây rối, cho nên mới tung tin đồn như vậy!”
Như Mặc phẫn nộ thẳng ở trên giường đập đập cái đuôi. Xong rồi, xem ra hắn cả vốn lẫn lãi đều là ái mộ ta, mức độ đã muốn tới bất luận cái khuyết điểm nào cũng không thể chia rẽ được, Long Triển tuyệt vọng nghĩ. Xem ra ta chỉ có thể cam chịu số mệnh mà thôi, nếu không toàn long tộc đều muốn phỉ nhổ. Thân là Long Thần mà chịu cảnh như như vậy, còn không bằng uỷ khuất chịu cưới thảo long này đi. Dù sao sau này không chạm đến hắn là được, chờ gặp được “người trong mộng” rồi thú nàng làm tiểu thiếp, hảo hảo sủng ái nàng cũng thế thôi.
“Ai, nguyên lại ngươi đối với ta tình cảm đã muốn Đông hải chi thuỷ bôn lưu bất thức (1), cho nên mới xả thân thay ta cản thiên kiếp.”
Long Triển thở dài, an ủi vỗ vỗ đuôi Như Mặc, trịnh trọng giới thiệu:
“Ta… bởi vì ngươi bảo hộ nên lông tóc không hề tổn hao chính là thái tử Long Triển. Về điểm này thật sự phi thường cảm tạ ngươi, tuy rằng ta cũng không muốn thú ngươi làm thê tử chút nào, bởi vì căn bản ta đối với ngươi không có cảm tình. Đương nhiên, cho dù ngươi không thay ta đỡ thiên kiếp ta cũng có thể bảo vệ nguyên thần của mình luyện thành Long Thần công. Nhưng là, dù sao ngươi cũng đã bị thiên kiếp đánh thành ra thế này, ta cũng không thể nói câu vô lương tâm, cho nên cứ như vậy đi. Chỉ tiếc đường đường Long thái tử, nhưng lại vì một cái ân cứu mạng chẳng biết từ đâu rơi xuống mà tiếc nuối suốt đời, ai…”
“Từ từ… Ngươi là… Thái tử điện hạ? Trời ơi, đây là làm sao? Thái tử điện hạ ngươi đang nói cái gì? Thú… thú ta? Ngươi thú ta không phải bởi vì cần xung hỉ sao? Hiện tại ngươi đã vô sự, ta cũng không cản phải gả cho ngươi nữa. Ta còn muốn cùng các huynh đệ phi tiên, quyết không thể lập gia đình.”
Như Mặc thật sự nhẫn nại không được, mở miệng ngắt lời Long thái tử đang dần dần bước chân vào thế giới thần tiên.
“Cái… Cái gì?”
Long Triển ngây ngốc:
“Ngươi… ngươi nói không định gả cho ta, ngươi nói… Ngươi nói lại lần nữa, thật có lỗi, ta nghe không rõ.”
“Đúng vậy, thái tử điện hạ, chúng ta căn bản không có ở cùng một chỗ, ta làm sao lại có phương diện cảm tình với ngươi?”
Như Mặc ha hả cười, vỗ nhẹ lên vai Long Triển:
“Trước kia sở dĩ ta chịu gả cho ngươi, là bởi vì Long Vương đại nhân nói ngươi cần phải xung hỉ. Ngươi chính là thái tử điện hạ đó! Một thảo long như ta cấp ngươi xung hỉ, đó là vinh hạnh của ta, cũng là trách nghiệm không thể khoái thác, cho nên ta không phản đối, liền đáp ứng ngay. Còn thay ngươi ngăn cản thiên kiếp cũng là do thái tử điện hạ ở trong mắt ta địa vị giống như thái sơn, cho nên là ta cam tâm tình nguyện. Hiện tại điện hạ đã vô sự rồi, ta cũng không có chết, quả thực là kết cục đáng vui mừng. Thái tử điện hạ, ta rất cảm động, ngươi lại như vậy dùng linh lực thay ta chữa trị cái đuôi, nhưng thực xin lỗi, không thể đáp ứng gả cho ngươi. Ta đã muốn tu nhập yêu đạo, chỉ đợi tìm được đáp án vấn đề thượng tiên nêu ra ta liền có thể cùng mười một huynh đệ thăng lên yêu tiên giới, cho nên ta tuyệt đối sẽ không theo ngươi. Thái tử điện hạ, ngươi phải…”
“Từ từ…”
Long Triển vung tay, hoàn hảo ngăn cản Như Mặc vì quá hưng phấn mà thao thao bất tuyệt:
“Ngươi nói ngươi đã muốn tu nhập yêu đạo? Hơn nữa cũng sắp phi tiên?”
“Đúng vậy.”
Như Mặc hưng phấn gật đầu. Sau đó lại ngượng ngùng nâng cái đuôi lắc lắc, tựa như là gãi đầu:
“Kỳ thật ta cũng không biết ta làm sao lại có thể tu luyện đến cảnh giới cao như vậy? Từ xưa đến nay ta đều rất dốt nát, nhưng Ngưu đại ca có nói bởi vì ta dốt nát nên không có tạp niệm, hết sức chú tâm mới có thể tu luyện. Ha ha, dĩ nhiên là công lực của ta so với thái tử quả thực không đáng nói đến, hơn nữa bây giờ điện hạ còn luyện thành Long thần công, một bước thành Long thần, thật là chuyện đáng mừng!”À, khó trách hắn giúp ta ngăn cản đại thiên kiếp còn không có hình thành thần câu diệt. Hoá ra là đã muốn tu nhập yêu đạo, hơn nữa tu vi còn rất cao thâm, Long Triển lẩm bẩm. Không biết tại sao thái độ Như Mặc vội vã làm sáng tỏ chuyện hắn sẽ không cùng mình lập gia đình làm cho Long Triển có chút khó chịu. Rõ ràng trước đó còn chán nản muốn chết, hẳn nghe thấy tin này hắn phải thật cao hứng mới đúng chứ. Nhưng vì cái gì? Vì cái gì nhìn thấy tiểu thảo long thật thà thiện lương nói rõ hắn sẽ không làm thê tử của mình, cảm thấy trong lòng dâng lên một trận thất vọng chứ?
Đúng vậy! Nhất định là chính mình từ trước đến nay đều do tính tình cao ngạo, hắn là long thái tử, là suất long(2) hoàn mỹ nhất, bản lĩnh cao cường, địa vị cao quý. Cho tới bây giờ chỉ có hắn cự tuyệt người khác, chưa từng bị người khác cự tuyệt, lại còn do một thảo long nói ra, trong lòng khó tránh có cảm giác không thoải mái. Long Triển giúp mình tìm được lý do phi thường hoàn mỹ, cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều.
“Tốt lắm, chúng ta quyết định vậy đi, nhất định không lập gia đình! Bất quá hiện tại tất cả long tộc đều nhận thức ta phải lấy ngươi. Cho dù chính ngươi ra mặt cự tuyệt hôn sự, mọi người