Hầu tử tinh ngồi trên cụm tường vân, rất không cam lòng.
Cho tới nay, hắn đều sống chết tin tưởng vào câu cách ngôn kia: “Trong núi không lão hổ, hầu tử xưng đại vương”, thế nhưng từ khi hắn thành tinh tới nay, đã đạp lên vô số danh sơn đại xuyên, vậy mà không có đỉnh núi nào là không có lão hổ, hắn hận a, hận vì cái gì mà đầu năm nay hổ lại nhiều quái thế? Không chỉ có một con, mà còn nhất công nhất mẫu nữa chứ. Ai mà chả biết hổ cái so với công hổ còn đáng sợ hơn nhiều lần a, công hổ còn không có đất dụng võ, hầu tử tinh như hắn làm sao dám nhảy ra gây nên sóng to gió lớn gì chứ.
Cuối cùng hắn thật vất vả mới vứt bỏ được hùng tâm tráng chí muốn xưng vương xưng bá, dự định tìm một chỗ hảo hảo tu luyện. Nếu hắn quyết chí tu luyện đến tu vi cỡ Tôn Ngộ Không tổ gia gia, đến lúc đó không phải ai cũng không phải sợ sao? Hừ, lão hổ thì tính cái gì? Chỉ là món đồ chơi của tổ gia gia không hơn không kém. Đúng vậy, hắn sẽ luyện thành bản lĩnh Tôn Ngộ Không tổ gia gia.
Chờ hắn ra được quyết định thì đã lạc tới Vụ Ẩn Sơn, không ngờ thời cơ lại tới, trên núi kia tuy rằng cũng có một lão hổ, nhưng lão hổ này lại là một tên rất bổn, cái vụ này làm hắn mừng hết lớn à nha. Hắn nghĩ thầm cuối cùng cũng đến phiên mình mở mày mở mặt, ai ngờ sau một trận quyết chiến kinh thiên động địa, cả bọn lại hóa thù thành bạn. Đến lúc mọi người quyết định bỏ phiếu tuyển cử người dẫn đầu, ngưu ca ca lại đứng thứ nhất, cái số của hắn nó đen như đít nồi a.
Hầu tử tinh không muốn phục cũng phải phục, một mình hắn không phải là đối thủ của mười một người còn lại a, huống chi đối với Ngưu ca ca, hắn cũng là thật tâm kính phục. Được rồi, được rồi, cứ như vậy đi, hắn thu lại chí hướng hùng bá một phương ngoan ngoãn mà tu luyện. Thật không nghĩ tới trước khi phi tiên một cơ hội nữa lại tới, chỉ cần mười một yêu tinh khác xuống núi tìm kiếm đáp án, hắn có thể ở lại trên núi Vụ Ẩn xưng vương xưng bá, ha ha ha, đây mới chính là cuộc sống thần tiên a.
Nhưng mà cái không ngờ tới chính là, Ngưu ca ca mắt sáng như đuốc thoáng cái đoán được ý nghĩ trong lòng hắn, tự mình đem hắn áp giải đến tường vân không nói, lại còn trên Vụ Ẩn Sơn thi triển kết giới, cho dù hắn nghĩ muốn lén lút chuồn trở lại cũng không được.
“Ai…” Hầu tử thở dài lần thứ một trăm, chợt nghe tường vân dưới chân nói: “Hầu tử, ngươi ở trên người ta quấy rầy đã một ngày nay, hiện giờ sao còn chưa chịu xuống đi?”
Hầu tử giận dữ quát lên: “Chết tiệt, ngươi lúc chở tổ gia gia ta, có thể bay xa vạn dặm, hôm nay mới chở ta một tí thì đã muốn đùn đẩy cho qua chuyện, hừ hừ, bay một vòng nữa cho ta…” Lời còn chưa dứt, tường vân lộn một cái ném hắn ngã nhào xuống phía dưới, sau đó thẳng hướng chân trời bay đi. Hầu tử trước khi rớt xuống dập mông còn nghe được hắn quăng lại mấy câu lầm bầm lầu bầu: “Hừ hừ, chở tổ gia gia ngươi chính là tổ gia gia ta, cũng không phải ta, huống hồ ngươi cũng không phải tổ gia gia ngươi, còn muốn bay xa vạn dặm, nằm mơ đi”.
Hầu tử tức giận đến suýt tý nữa ói máu, bất quá hiện tại tranh thủ thời gian ổn định thân mình là chuyện trọng yếu nhất. Hắn vội vàng điều ổn nội tức, nhẹ nhàng từ trên trời giáng xuống. Bắt đầu còn có chút khẩn trương, bất quá rất nhanh, bốn phía gió nhẹ hiu hiu, phía dưới cây cỏ hồng hoa xanh mát lại hấp dẫn lực chú ý của hắn, cũng bởi vậy hắn cho rằng chỗ mình rơi xuống cũng có thể là một thảm cỏ xanh lục mềm mịn. Cho nên rõ ràng từ trên trời rớt xuống là ở tư thế nằm, hắn vẫn định bụng sẽ thư thư phục phục rớt xuống trên thảm cỏ, sau đó ngủ một giấc.
” Bịch, hự! binh, binh, keng, cốp, rầm…” Một trận tiếng vang qua đi, hầu tử mặt xám mày tro từ trong đống bụi lồm cồm bò lên, hắn rất muốn hét lớn một tiếng cho hả giận.
Thế nhưng hắn thấy trước mặt mấy người sắc mặt so với mặt mình còn thối hơn, nhìn cái rương đạo cụ phía sau hắn bây giờ đã thành một đống nát bét, rống to hết mức có thể.
“Ngươi làm cái quái gì vậy? Làm gì mà từ trên nóc nhà rớt xuống, cái này hảo à, đồ nghề kiếm sống của bọn ta toàn bộ đã bị ngươi đập bể, ngươi nói làm sao bây giờ đây?”
Hầu tử bị một đám đại hán vây quanh hùng hổ hỏi, vẻ mặt dữ tợn rất muốn đánh cho hắn một quyền, bất quá nghĩ đến rớt xuống nhầm chỗ là lỗi của hắn, hắn cũng không còn cách nào khác.
“Quên đi quên đi, nào có ai đang nhiên đang lành nguyện ý té từ trên nóc nhà xuống đâu, có thể là hắn thiếu nợ người ta, mới bị đánh văng đến đây, mọi người không nên tính toán.”
Một lão giả lớn tuổi đi tới, trấn an đám đại hán, sau đó lại nhìn đống đồ đạc trên mặt đất phát rầu nói:
” Ai~ nhưng mà mấy thứ này nên làm sao bây giờ? Chúng ta ngày mai phải đến Dương phủ biểu diễn a, này… Tiền đặt cọc cũng đã thu rồi.”
“Không có việc gì, không có việc gì, mấy thứ này cứ giao cho ta, ta thay các ngươi sửa lại cái đám này là được chứ gì”. Hầu tử vội vàng bước ra khỏi hàng xung phong nhận việc, trong bụng cười trộm lão nhân này mắt mờ, nếu như là bị đánh rơi vào miếu, trên người có thể sạch sẽ như hắn sao? Huống chi cừu gia cũng đã sớm đuổi tới rồi. Hơn nữa nhìn xem đám kia người vạm vỡ vậy mà cũng không có hoài nghi chút nào, ha hả, quả nhiên đầu óc ngu si tứ chi phát triển a.
Lão giả cùng bọn đại hán vừa nghe nói hắn có thể sửa chữa những khí cụ này, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đều trở lại trong góc phòng ngồi xuống, chỉ chốc lát sau cả bọn đều ngáy o o. Hầu tử một bên sửa chữa đồ vật một bên đánh giá cảnh vật chung quanh mới phát hiện đây là một tòa miếu đổ nát, mà bên ngoài sắc trời đã sớm tối đen.
Chỉ có lão nhân kia là không ngủ, nghe hắn lẩm bẩm nói: “Ai, xem ra ngươi cũng là một kẻ đáng thương, ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi? Chúng ta là đoàn tạp kỹ giang hồ đi khắp nơi biểu diễn, ta xem ngươi rất khéo léo a, không bằng ở lại nơi này với chúng ta đi, vừa vặn trưởng đoàn hôm trước có nói thiếu một người sửa chữa đồ vật, ngươi nếu lưu lại, còn có thể kiếm được tiền”.
Hầu tử vừa nghe ‘ra giang hồ làm xiếc’ năm chữ, kia đúng là hoạt động mình thích nhất a, huống chi còn được tiếp xúc nhiều người, lại có thể hỏi thăm ra đáp án ‘ vấn thế gian tình là gì?’, vậy ngu sao mà không làm, ngay lập tức một miệng đáp ứng, chẳng qua tên thì, hắn chuyển con ngươi khổ sở nghĩ, không biết vì sao nghĩ đến lúc trước bản thân hàng ngày ở trong núi nhảy đông nhảy tây, khi đó hắn am hiểu nhất chính là trên ngọn cây đánh đu, liền thuận miệng nói: “Nga, tên của ta kêu Thu Thiên, tuổi a, không nhớ được”.
Đó là sự thực, hắn thành tinh cũng đã hơn một nghìn năm, không thể nhớ nổi mình là một nghìn mấy trăm năm tuổi, bất quá lão nhân gia kia lại cho rằng hắn từ nhỏ bơ vơ, vì hắn thở dài.
Đang khi nói chuyện Thu Thiên đem những đạo cụ này sửa chữa hảo, hắn là kẻ khéo léo nhất trong mười hai yêu tinh, tuy rằng Dương yêu cũng khéo tay, làm gia cụ cũng thập phần tinh mỹ, nhưng về phương diện này sẽ không bằng hắn. (chảnh nám mặt ta)
Ngày thứ hai liền theo gánh hát này đi tới Dương phủ, sau đó hắn mới biết được mấy người này chỉ là một bộ phận nhỏ trong gánh hát, bởi vì đều là tráng niên nam tử, không được cùng ở với bọn nữ tử trong đoàn, phải ở trong miếu đổ nát, lão nhân kia là nấu cơm cho bọn hắn. Sau khi hắn được giới thiệu. Trưởng đoàn hí con mắt chuột nhìn hắn vài vòng, liền gật đầu đáp ứng thu lưu Thu Thiên, chỉ là ba tháng đầu chưa tính tiền công, nói phải thử tay nghề hắn một chút.
Thu Thiên cũng không quan tâm mấy việc vặt này, đi theo mọi người cùng nhau vào Dương phủ, liền có thằng nhỏ sai vặt dẫn bọn họ đi tới vũ đài trong bờ hồ. Kỳ thực cái đoàn tạp nhạp này không phải diễn hí khúc mà là xiếc ảo thuật, bất quá vũ đài này thập phần rộng rãi, cũng có thể thi triển dễ dàng, ngay lập tức tiếng binh khí chạm nhau lách cách vang lên. Thu Thiên đứng sau hậu đài nhìn, nhìn chán lại chuyển ánh mắt xuống dưới khán đài. Tiếp theo trước mắt hắn sáng ngời, tầm nhìn tụ tại một điểm không nhúch nhích.
Mỹ vị a mỹ vị. Thu Thiên trong lòng cuồng tiếu:
“Ta hơn một nghìn năm không ăn cái gì, đã muốn quên mất mùi vị của tiểu đông tây kia, hắc hắc, thật xinh đẹp a, trắng trắng lại lộ ra hồng hồng, vừa nhìn bên ngoài đã thấy ngon”.
Hắn như si như túy nhìn chòng chọc vào chỗ lớn nhất dưới đài, trên bàn là một mâm đào mập ú, khóe miệng bất tri bất giác chảy xuống một đạo nước miếng.
Tâm động không bằng hành động, hầu tử thu hồi nước miếng, nhìn lên dây buộc bằng lụa hồng trù trên đài, đó là chuẩn bị để cho nghệ nhân xiếc bay tới bay lui, hắn hướng về phía trước vừa nhảy liền bắt được một dây trong đó, sau đó dùng sức đu tới muốn thò tay lấy một quả, kết quả hồng trù quá ngắn, tay vừa sắp với tới quả đào, dây lụa cũng vừa hết đem hắn túm trở về.
Tất cả mọi người bị biến cố này làm cho sợ ngây người, đã thấy Thu Thiên ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, đại than thở:
“Ta, xuất sư vị tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm… Mặc kệ…”
Nói xong, hắn không thèm để ý ánh mắt mọi người vô cùng kinh ngạc, lần thứ hai hăng hái bắt được hồng trù, lại hướng về phía quả đào phi qua.
Ngồi ở phía sau bàn là một nam tử tuổi còn trẻ hơi hơi nhíu nhíu mày, do dự một chút, cuối cùng đưa tay cầm lấy một quả đào lớn nhất trên bàn, hắn chủ ý là muốn đưa cho Thu Thiên, nhưng ai dè Thu Thiên nhắm mắt dùng sức rung động, cuối cùng làm cho hồng trù giãn ra được vài tấc, hắn cũng bởi vì nhắm tịt hai con mắt như vậy mới không phát hiện nam tử đã đem đào đưa tới, chỉ dựa theo vị trí trong trí nhớ chụp lấy đào, nhưng chỗ kia làm gì còn quả đào nào, còn không chờ hắn phát hiện sai vị trí, hồng trù lại hết lực, lại rút trở về.
“Da, ta cũng không tin ta còn bắt không được nó”.
Hầu tử bi phẫn quát to một tiếng, lần này dùng sức kéo dãn hồng trù hết mức, vừa thấy hồng trù tẫn lực, hắn liều mạng nhảy xuống phía dưới, muốn đem quả đào phủng vào trong ngực, đáng tiếc a, bởi vì hắn hiện tại là người không bằng khi nguyên hình là hầu tử linh hoạt, cứ thế hắn tuy rằng phủng được rồi như phủng luôn một đống chén dĩa, lại còn bị quẳng xuống cái bàn, quả đào trong lòng ngực nhanh như chớp lăn mất.
Thu Thiên lúc này rất chật vật a, thôi đừng nói nữa, lúc ấy nam tử nhìn hắn trình hình chữ đại nằm dang tay chân, trong tay còn gắt gao ôm chặt một cái dĩa không, không nhịn được mỉm cười. Chính vào lúc này, mấy người trong đoàn cũng tỉnh ngộ lại, trưởng đoàn vội vã nhày xuống, một bên đem lỗ tai hắn xách lên, một bên cúi đầu khom lưng xin nhận lỗi:
“Ai nha, làm kinh sợ đến lão phu nhân cùng Dương công tử, tiểu lão nhi ở chỗ này bồi tội, trở về nhất định hảo hảo nghiêm phạt cái tên không hiểu cấp bậc lễ nghĩa này”.
“Quên đi, hắn bất quá là muốn ăn một quả đào mà thôi”.
Nam tử mở miệng, âm thanh lanh lảnh, thập phần êm tai, chỉ tiếc, Thu Thiên sắc sảo vẫn nghe ra trong giọng nói có một chút lãnh đạm. Hắn nghĩ Dương thiếu gia này thái độ làm người nhất định vô cùng lạnh lùng không thú vị, hôm nay không biết làm sao lại hảo tâm giúp mình cầu tình.
Trong lòng ngực gắt gao ôm hai quả đào, Thu Thiên bị trưởng đoàn ép buộc, không tình nguyện hướng Dương thiếu gia cúi mình vái chào, nghĩ thầm, hừ hừ, chờ đi, lão thối bầu gánh vô tình vô nghĩa, lão tử ly khai nơi này sẽ không đi theo hỗn đản nhà ngươi, hừ hừ, lão tử muốn cho cái rương đạo cụ của ngươi thành một đống, đây là do ngươi trước mặt mọi người ở chỗ này khi dễ lão tử thì phải trả giá, hừ hừ, chờ đi.
Thu Thiên bị tha quay về hậu đài, ở nơi này hắn một bên vừa gặm quả đào một bên sinh hờn dỗi, bất quá quả đào mỹ vị rất nhanh khiến cho tâm tình của hắn sáng sủa trở lại. Hài lòng gặm hết hai quả đào, hắn đang muốn đi tìm thêm vài quả đào nữa để ăn liền gặp chủ gánh hát đầu trâu mặt ngựa cười hì hì tiêu sái đi đến bên cạnh hắn, bày ra bộ dáng tươi cười tự nhận