Đại kiếm Nghiễn Đài của Như Mặc gần đây cực kỳ khó chịu, thập phần khó chịu. Thật là, mỗi ngày đều có thể nghe được một chút cái tên ‘thượng vàng hạ cám’ ấy đối với Bảo Bảo (tên thường gọi cục cưng hay bảo bối yêu ở nhà) của Như Mặc khen ngợi, chơi đùa ngoài ra còn chấp nước miếng, mà vì phong ấn trong hư không, không được sự triệu gọi của Như Mặc cho nên cũng không cách nào nhìn thấy mặt Bảo Bảo.
Vốn dĩ cho rằng, mình và Như Mặc dù thế nào cũng là huynh đệ bảy tám trăm năm, hắn tuyệt đối không thể nào quên mình được, có lẽ không gọi mình xuất ra chỉ vì ta ở trong mắt hắn trọng lượng quá nặng, cho nên không tùy tiện triệu gọi, đợi khi thời cơ đến, mình khẳng định sẽ được làm trò hay long trọng mà lên sân khấu, như là ở yến tiệc đầy tháng của Bảo Bảo xuất hiện, đảm đương đeo khóa trường mệnh cho nó (hay khoá trường thọ – đeo cho trẻ em vs ý nghĩa khoẻ mạnh dài lâu). Nhưng sau đầy tháng của Bảo Bảo, hắn lại tự khuyên giải và an ủi bản thân nói, ‘Như Mặc khẳng định là muốn tại yến tiệc 100 ngày của Bảo Bảo mà thỉnh mình ra, trước mặt mọi người tuyên bố danh tự của Long bảo bảo.
Khi 100 ngày của Long bảo bảo cũng đã qua mất, Nghiễn Đài thập phần xác định, đối Như Mặc, bản thân rất mực trung thành theo Như Mặc nữa đời người rồi, vậy mà cái đồ ‘trọng sắc khinh bạn’, không đúng, chính xác phải là cái đồ gia hỏa ‘trọng sắc quên bạn’, căn bản là quên ta mang đến Trảo Oa Quốc rồi.
Trung thành hết lời đổi lại được cái kết quả gì chứ, nỗi bi phẫn trong tâm Nghiễn Đài nổi lên. Hắn đã định chủ ý rồi, suốt đời này đều không muốn chú ý đến Như Mặc nữa, cái tên chủ nhân kém cỏi đã quên mất bằng hữu bay trên đầu cùng chung hoạn nạn này rồi.
Cho nên vào một ngày, trời trong nắng ấm ‘phong hòa nhật lệ’ nước biển xanh thẫm không gợn sóng, Long thái tử Long Triển cũng thật nhàn hạ vô việc muốn giúp vợ nhà lúc luyện kiếm, hắn (Nghiễn Đài) rõ ràng nghe tiếng hô hoán của Như Mặc, nhưng lại đem thân kiếm xoay qua một bên, không thèm quan tâm lí lẽ.
Như Mặc đứng tại đấu trường sau ngự hoa viên, phía trước tư gia phu quân Long Triễn, còn có nét mặt trẻ con của Khác ma hoàng tử, Chương Du, Nhiếp Chiêu và Cưu tướng quân, hai ba mươi tiếng kêu bạt mạng, trước sau triệu gọi phi kiếm không ra, có phần xấu hổ. Lúng túng không biết làm sao.
Đầy mặt của Khác ma hoàng tử cùng Cưu tướng quân, Nhiếp Chiêu như trúng gân đen, Chương Du đang trong tình trạng há to miệng ra biểu tình không dám tin, tư gia phu quân cả đầu mồ hôi lạnh, Như Mặc lấy dũng khí, gọi to thử một câu cuối lời vốn định uy hiếp: “Nghiễn……Nghiễn Đài, ngươi mau ra đây cho ta, ta……ta hạn ngươi đếm đến ba liền ra đây cho ta, nếu không……nếu không ta thật sự giận ngươi đó……”
Cả đám người Long Triển cùng Khác ma hoàng tử đồng loạt té ngã, có trời mới biết đây là loại uy hiếp gì, nếu bọn họ là cây kiếm cao ngạo kiêu căng kia, bọn họ sẽ không vì cái câu uy hiếp này mà xuất ra. Nhưng mà lúc bọn họ nghe Như Mặc đếm số, họ mới biết được trên đời này có người bị khi dễ vì không có năng lực là như thế nào.
“Một——” kéo ra thật dài. “Hai———” lại kéo ra thật dài nữa “ Hai…hai rưỡi…”. Sau đó “Hai lẻ b ảy……hai lẻ t ám……hai lẻ chín…… ô ô ô …Nghiễn Đ ài ngươi mau ra đây đi, ta bị ngươi làm cho xấu mặt rồi, ô ô ô, ngươi rốt cuộc vô cớ bát nháo cáu kỉnh cái gì a?”
Đám người Long triển cùng ma hoàng tử ngồi ngay dưới đất cũng không đứng dậy, trở mình mắt trợn trắng, ra Như Mặc cũng biết mất mặt a.
Thấy Như Mặc quay đầu lại tiến vào lòng tư gia phu quân Long Triển, ô ô bi thương mà kêu lên “Triển, ngươi giúp ta ngẫm lại xem, có phải ta niệm chú ngữ sai rồi, vì cái gì Nghiễn Đài vẫn không chịu ra chứ, hắn tuyệt đối sẽ không đối xử với ta như thế, ngươi mau giúp ta ngẫm lại chú ngữ triệu gọi hắn rốt cuộc là cái gì đi, có lẽ lúc này hắn cũng đang gấp đến độ xoay vòng vòng trong hư không, Triển, ô ô ô…… ”
Long Triển nhíu hạ mày, lòng nghĩ Nghiễn Đài cái đồ đại kiếm cao ngạo chết tiệt này cả nhiên dám chọc Mặc Mặc nhà chúng ta thương tâm như thế.
Hắn đằng đằng sát khí đứng lên “ Mặc Mặc, ngươi không cần khổ sở, chú ngữ của ngươi căn bản không sai, ta thấy đại kiếm của ngươi căn bản là ăn nhầm thuốc gì rồi, đang ở nơi nào đó mà phát cáu.” Nói xong hắn lớn tiếng niệm qua một lần chú ngữ trước Như Mặc đã niệm qua, sau đó rét căm căm nói “ Nghiễn Đài ta chỉ cho ngươi thời gian một số, nếu ngươi vẫn không ra, thì vĩnh viễn cũng đừng nghĩ sẽ ra nữa, hừ hừ, không phải chỉ là một thanh kiếm sao? Ta không tin thân là long thần, lại chế tạo không ra một thanh phi kiếm tiện hảo cho Mặc Mặc……Một……”
Vừa dứt lời, bấy giờ thân ảnh của Nghiễn Đài mới chầm chậm di động giữa không trung, hắn chầm chậm di chuyển thành một vòng tròn, nhìn rõ mọi người xung quanh, sau đó chuôi kiếm hướng về phía trước giương lên, lớn tiếng nói “Nói cho ngươi biết Long Triển, ta không phải vì câu uy hiếp của ngươi mà xuất ra, ta chẳng qua là muốn ra đây cùng với cái tên chủ nhân ‘trọng sắc quên bạn’ kia nói một câu, từ nay về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, hắn đi đường Dương Quan thế gian kệ hắn, ta đã qua chiếc cầu độc mộc của hư không, hừ hừ, ta cả đời đều không muốn gặp lại hắn nữa, ngươi yêu thì ngươi đi luyện cái dạng phi kiếm gì đó cho hắn đi.”
Như Mặc đại kinh thất sắc, một phen tiến lên ôm chặt lấy Nghiễn Đài, rơi lệ hoảng sợ nói “Nghiễn Đài Nghiễn Đài, ngươi làm sao vậy? Ngươi vì cái gì không cần ta nữa? Ta không có làm chuyện gì có lỗi với ngươi a. Phi Điện của Triển xinh đẹp như vậy, ta sợ ngươi tức giận, cho tới bây giờ đều không có ca ngợi qua một lần, ngay cả sờ đều không có sờ một chút, nhưng mà Nghiễn Đài, ngươi vì cái gì vẫn còn nói ta, ta không có quên ngươi, ta thật sự chưa từng quên ngươi a.”
Đám người Long Triển cùng Khác ma hoàng tử mặt vô biểu tình nhìn một người một kiếm trình diễn màn sinh ly tử biệt, trước đó đều tìm một vị trí tốt ngồi xuống, sau bị Như Mặc làm cho kinh lộng rớt khỏi chổ ngồi ngã vài cái bổ nhào, té xuống nữa, ngay cả bọn họ cũng muốn ‘diện mục vô quang’ rồi (tối t ăm mặt mũi).
Nghiễn Đài tựa hồ bị cảm động, qua sau một lúc lâu mới trên không trung trở mình từng cái một, tức giận hét lớn: “Nếu đã như vậy, vì cái gì trong thời gian đầu không triệu gọi ta ra nhìn mặt Long bảo bảo? Trong khoảng thời gian đó không triệu gọi cũng cho qua đi, vì cái gì đến lúc đầy tháng cũng không triệu ta ra thay nó đeo khóa trường mệnh? Lúc đầy tháng quên ta cũng còn có thể tha thứ, nhưng qua 100 ngày của Bảo Bảo cũng không kêu ta ra tuyên bố danh tự của nó, a a a, Như Mặc ngươi tự nói xem, ngươi có phải rất quá đáng?”
Như Mặc ngơ ngác nhìn đại kiếm cuồng nộ trên không, sau một lúc lâu mới ngây ngốc nói: “ Nhưng mà……nhưng mà……Phi Điện cũng không có nhìn thấy Bảo Bảo a, Long Triển nói binh khí là vật hung (xấu, dữ, nguy hiểm), đem nó mắc ở chổ cao cao