– A, quả nhiên là mỹ nhân.
Hạ Hầu Hiên hưng phấn vỗ đùi, đặt Ngưu Ngưu ngồi ở ghế trên, bắt đầu kích động họa tranh…..
Lão thái giám nhìn sắc trời bên ngoài, nhỏ giọng nói:
– Hoàng Thượng, nên thiết triều thôi. Không bằng buổi tối họa tiếp……
Lời còn chưa dứt đã bị Hạ Hầu Hiên phất tay ngăn cản, hưng phấn nói:
– Truyền dụ xuống, hôm nay miễn chầu, trẫm lúc này rất có cảm hứng, nhất định phải nhanh nhanh họa xong bức tranh này, trời ạ, đây là bức tranh trung tiên tử sống, đã đến giúp trẫm giúp một tay! Thật đẹp, thật sự là vô cùng đẹp.
Ngưu Ngưu mỉm cười, thầm nghĩ thật là chủ sao tớ vậy. Tiểu thái giám kia đem ta nói thành hồ ly tinh, sau lại tin ta là liễu thụ tinh. Hoàng đế này lại cho ta thành bức tranh trung tiên tử sống lại. Nếu bọn họ biết ta kỳ thật là ngưu tinh, không biết sẽ có biểu tình gì……
Hạ Hầu Hiên một bên tán thưởng một bên múa bút, thẳng đến khi mặt trời lên quá đỉnh đầu đã hoàn thành một bức. Y chính mình nhìn lại, sau đó lại ngó kỹ Ngưu Ngưu, lắc đầu thở dài, tùy tay quẳng bức họa kia vào một góc, tiếp theo lại phô khai (lấy ra) giấy Tuyên Thành, cẩn thận họa một bức khác. Vậy nhưng ban ngày trôi qua, cứ xong một bức lại ném một bức, lão thái giám dâng ngự thiện, hắn cũng không dùng, chính là nhìn kỹ Ngưu Ngưu, một bên trên giấy đồ vẽ loạn mạt.
Hồ công công nhìn Hạ Hầu Hiên lớn lên, gặp cảnh như thế sao lại không đau lòng, lắc đầu thở dài đi ra ngoài, một bên nói:
– Ai, ma chướng, không có biện pháp, chính là như vậy… Họa đi họa lại, xem ra không họa được bức tranh hài lòng nhất là không chịu bỏ qua.
Vừa nói vừa bước qua phòng ở, tới cửa lớn, vẫn là có chút lo lắng, đầy cõi lòng ái ngại hướng trong phòng nhìn thoáng qua, rồi mới phe phẩy đầu đi ra.
Hạ Hầu Hiên mấy năm nay thường xuyên trau dồi kỹ thuật, tự nhận là cũng có không ít tiến bộ, trước đó chỉ cần đúng là tiểu mỹ nhân hắn cũng đã họa được không ít bức vẽ tự khiến mình vừa lòng, nhưng mà duy nhất với mỹ nhân đẹp nhất hắn từng gặp qua này, tại sao lại không thể họa được bức tranh vừa ý??? Chính là đang lúc càng gỡ càng rối, rốt cuộc không biết nên làm thế nào, đột nhiên thấy tấm giấy Tuyên Thành nhẹ nhàng đáp xuống bàn tay thon dài trắng nõn, ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy Ngưu Ngưu không biết khi nào đã bước tới bên người.
– Làm gì? – Hạ Hầu Hiên có chút ngẩn người, một thái giám nhỏ nhoi dám lặng lẽ đi đến bên người hoàng thượng, còn ngăn cản y tiếp tục vẽ tranh,việc này đối với Hạ Hầu Hiên quả là chưa từng nghe qua……
– Không cần vẽ, nếu là bức tranh không được vừa lòng, cần gì phải bức bách chính mình đâu?
Ngưu Ngưu thanh âm ôn nhu nói, nhưng trong giọng nói lại dẫn theo điểm không ủng hộ, hắn trong mắt cũng có chút ý tứ trách cứ. Không đợi Hạ Hầu Hiên nói chuyện, hắn liền nói tiếp:
– Hoàng Thượng, ta tiến cung chưa lâu, nhưng ta biết ngươi là hảo hoàng đế. Thân là vua một nước, chẳng lẽ lại không lấy thiên hạ vạn dân chi phúc, dân giàu cường quốc làm nhiệm vụ của mình? Nho nhỏ trò đùa thắng thua, làm sao chừng luận Dù là hôm nay Hoàng Thượng ngài có thể một lần nữa thi đấu thắng được hắn, nhưng mà quốc kế dân sinh lại kém chi quá xa, khi đó phải làm như thế nào?
Ngưu Ngưu ở Vụ Ẩn Sơn làm đại ca ca trông nom mọi người, cho nên cho dù đối mặt Hạ Hầu Hiên, hắn cũng giống nhau ở khí chất lãnh đạo. Bởi vì trên người hắn cũng có khí chất này, nếu là người khác đối Hạ Hầu hiên vậy, sớm đã bị y một cước đá