Trong phút chốc, Hạ Hầu Hiên muốn khóc ròng, nghĩ thầm rằng ta đẩy ngã chính là Tiểu Hoàng, là thái giám bên người của ta. Các ngươi hảo hảo ăn cây cỏ của các ngươi là được, chạy tới quản việc của ta làm gì a? Đây là chuyện thường tình của nhân loại chúng ta, cũng không phải đem tổ tông các ngươi áp chế với ý đồ gây rối. Lũ bò chết tiệt, dám phá hư chuyện tốt của ta, chờ ta về, lập tức liền sai người bắt bọn chúng làm thịt, làm món thịt bò kho tàu mà ăn.
“Ưhm bò…” Đàn bò đáp trả một tiếng, có hai con bò đực đại khái tính tình chẳng tốt lắm đã muốn rục rịch chuyển động. Hạ Hầu Hiên nhìn người bên dưới mình vẫn đang cười cười vân đạm phong kinh (đại loại như thản nhiên bình tĩnh), ngón tay cũng không rút về, nhưng lại không có chút lương tâm nào đã di chuyển đến cái ót của Hạ Hầu Hiên rồi siết mạnh, nhất thời một trận đau vì bị đánh úp. Trong ngoài trên dưới một loạt giáp công, sắc tâm Hạ Hầu Hiên dù trướng cao tới đâu cũng không thể không thu trở về.
Hắn phẫn nộ đứng lên, miệng quyết liệt nói:
– Làm gì vậy chứ? Chỉ ‘thân’ một chút thôi mà, còn việc hướng người ta bao thượng trạc*. Rất đau ngươi có biết hay không? Còn có bọn bò này làm như là trẫm xâm phạm tổ tông của bọn nó vậy, một đám đều là cái dạng muốn liều mạng với trẫm. Chờ đã, đều chờ trẫm chút đã…
Lời nói còn chưa xong bỗng nhiên thấy tiểu thái giám ở bên cạnh ngốc nghếch lao đến bên bọn bò, trong lòng không khỏi càng giận dữ, oán hận nói:
– Bò thì có gì đâu mà quan tâm như vậy? Nhìn mấy con bò khác gì khi dễ trẫm, cổ họng cũng chẳng thanh (dễ chịu) một chút nào. Chờ lát nữa đi, trẫm trở về liền phái người đem các ngươi (mấy em bò ế) diệt khẩu, hừm hừm…
– Ngươi dám…
Đây không phải là cách nói chuyện của một tiểu thái giám, nhưng lại là Ngưu Ngưu ở bên cạnh mình. Hạ Hầu Hiên thấy Ngưu Ngưu sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Bởi vì Ngưu Ngưu nghĩ đến Hạ Hầu Hiên là một hoàng đế tâm ngoan thủ lạt (ra tay tàn bạo, lòng dạ độc ác) thế nên ngữ khí lập tức trở nên lãnh liệt (lạnh lùng ác liệt) không ít, ánh mắt cũng trong phút chốc liền biến thành hồ sâu không thấy đáy, thậm chí ẩn ẩn một cỗ ý định hung ác. Cũng không có biện pháp a, Ngưu Ngưu dù sao cũng là yêu tinh, nhất định có hung tính (tính tình hung bạo), hơn nữa bình sinh hận nhất cái loại đao phủ máu lạnh xem mạng người như cỏ rác.
Hạ Hầu Hiên mồ hôi lạnh lập tức đã đi xuống đến đây, sau một lúc lâu phương hiểu được Ngưu Ngưu ý tứ, lập tức kêu khởi chàng thiên khu đến, chỉ trứ trên đỉnh đầu mây trắng nói:” Thương thiên chứng giám a, trẫm bất quá là cùng kia tiểu gia khỏa chỉ đùa một chút, không có thật muốn quá muốn giết hắn a, ngươi xem nhìn hắn, còn như vậy tiểu, nhiều lời liền mười bốn ngũ tuổi bộ dáng, tuy rằng thân mình tàn, tốt xấu coi như là chích nụ hoa nhân, trẫm cho dù tái tàn khốc, cũng không có thể đem này nụ hoa nhân cấp lộng sát một chút liền bẻ đến a.”
Hạ Hầu Hiên mồ hôi lạnh đầy đầu, sau một lúc liền hiểu được ý tứ của Ngưu Ngưu, lập tức kêu to đến tận trời **, chỉ lên đám mây trắng trên đỉnh đầu nói:
– Trời cao chứng giám a, trẫm bất quá là cùng tiểu gia khỏa (đứa bé) kia đùa một chút, không có muốn giết hắn thật a~. Ngươi nhìn xem hắn còn nhỏ như vậy, nhiều lắm chỉ là mười bốn mười lăm tuổi. Tuy rằng thân mình hắn hơi gầy, tốt xấu gì coi như là chích nụ hoa nhân (người còn rất trẻ). Trẫm cho dù tàn khốc đến đâu cũng không thể đem nụ hoa nhân này liền một chút đòi chém đòi giết a~
Ngưu Ngưu biết Hạ Hầu Hiên hay thích nói đùa, lập tức liền đem hung tính tất cả đều thu hồi, sau lại cười đến mức mặt mày rạng rỡ, chân thành nói:
– Ngươi là hoàng đế a, hoàng đế đều phải chú ý đến kim khẩu ngọc nha (lời nói vàng ngọc). Sao lại như vậy khiến hắn (em bò mà Ngưu Ngưu đang ôm) sợ hãi. Tốt quá, ở nơi này đã lâu rồi, mau nhanh về dùng