Ngưu Ngưu bóp nhẹ vầng trán, trong lòng có chút hối hận. Đáng ra chính mình không nên để cho bọn nhóc đó tự đi tìm đáp án. Tuy rằng cả đám đều có pháp lực nhưng mà đứa nào cũng như đứa nấy rất khờ khạo. Lỡ như gặp phải một kẻ xấu xa nào đó, nhiều khi bị bán đi mà còn vui vẻ nữa kìa. Đều là do bản thân lo lắng không chu toàn, nếu sớm biết như vậy cứ để cả đám ở trên núi, tự bản thân đi tìm đáp án thôi. (Em à, thế lũ công kia em tính sao?)
Điều này cũng không thể. Lũ nhóc mười một đứa ở Vu Ẩn sơn, lại không có mình quản lý, chúng còn không phá cho tan nhà nát cửa. Nhưng cũng không thể kéo cả đám đi một lúc. Mười hai người lận nha, mà lại còn toàn là mỹ nhân (ôi, em nó tự công nhận mình đẹp kìa. =))) Nếu vậy khác gì tự tìm phiền toái. Suy đi tính lại, mỗi người tự đi tìm đáp án cũng không phải là lựa chọn tồi.
Đang suy nghĩ thì Ngưu Ngưu chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đang từ xa tiến đến. Ngưu Ngưu nhìn thấy tiểu thái giám vừa nãy đang hổn hển chạy tới. Tiểu thái giám vừa thấy Ngưu Ngưu đã tươi cười bước đến, cấm lấy tay Ngưu Ngưu, nói lời cảm tạ.
– Vừa rồi… thật sự cảm ơn ngươi. Bằng không mấy vị nương nương kia lại hướng ta trút giận. Cuối cùng hoàng thượng cũng đã chọn một tấm bài tử, họ liền mặc kệ ta.
Mặt Ngưu Ngưu khẽ nhăn, kéo tay tiểu thái giám để hắn lên ngồi cùng với mình trên đỉnh núi đá, hỏi hắn:
– Ngươi tên gì? Sao lại tiến cung làm thái giám? Hoàng thượng không lật bài tử sao các vị nương nương kia lại phạt ngươi?
Nói xong, chỉ thấy tiểu thái giám chà lòng bàn tay vào với nhau, mỉm cười nói:
– Ta gọi Tiểu Đường Tử, khi xưa trong nhà quá nghèo túng liền bán ta vào trong cung làm thái giám. Còn đối với mấy vị nương nương kia, ta là phận nô tài, đánh mắng là chuyện thường tình. Hoàng thượng không lật bài tử, bọn họ đều nói là vì ta hành sự bất lực. Hiện giờ Hoàng thượng đã lật bài tử, tuy không chọn trúng các nàng, nhưng cũng không thể trút giận lên đầu ta.
(Lật bài tử: Khi xưa tên của các cung phi được khắc vào một tấm thẻ sơn son thiếp vàng, gọi là bài tử. Mỗi đêm các bài tử sẽ được úp mặt có chữ xuống, bỏ vào trong một cái khay đem đến trước mặt hoàng thượng để hoàng thượng chọn một tấm bài tử nào đó, lật lên rồi đến cung tẩm của phi tử ấy nghỉ ngơi. ^^)
Ngưu Ngưu tức giận nói:
– Thật đáng giận. Loại chuyện này sao lại trút lên đầu ngươi. Tiểu Đường Tử, tính tình của ngươi rất ôn nhu, nên bọn họ mới khi dễ ngươi. Còn có Hạ Hầu Hiên, ta xem hắn làm hoàng đế cũng không tệ. Nhưng sao trong hậu cung của mình chướng khí mù mịt, hắn cũng không quản lý. Thật bực mình… thật sự rất bực mình.
Nghe Ngưu Ngưu nói, Tiểu Đường Tử hoảng sợ, nhìn trước sau trái phải, thấy không có người, mới thoáng yên lòng, nắm nhẹ tay Ngưu Ngưu nói:
– Tiểu Hoàng, ngươi tên là Tiểu Hoàng phải không? Ta nghe thấy hoàng thượng gọi ngươi như thế.
Thấy Ngưu Ngưu gật đầu, Tiểu Đường Tử nói tiếp:
– Tiểu Hoàng, ta nói cho ngươi rõ nga. Lời này chỉ có thể nói với ta ở chỗ không ngươi này. Ngàn vạn lần đừng để người khác nghe thấy, nhất là mấy vị nương nương kia. Từ xưa đến nay, trong cung đều là như vậy đấy, ăn tươi nuốt sống lẫn nhau. Ai bảo ngươi lớn lên lại xinh đẹp như thế này. Nếu mấy vị nương nương kia nhìn thấy, vốn không phải là ngươi sai cũng tìm cách ra oai phủ đầu với ngươi. Thậm chí còn tàn độc hơn, tìm một cái cớ nào đó đem ngươi giết chết, khỏi sợ ngươi đoạt đi sự sủng ái của hoàng thượng. Hiện giờ hoàng thượng tuy sủng ngươi, nhưng dù gì ngươi chỉ là một tiểu thái giám, không danh không phận. Chúng ta là ai a, là nô tài, còn bọn họ là những kẻ có thân phận cao quý, là phi tử của hoàng thượng. Trước mặt thì không đánh ngươi được nhưng có thể ngầm giết ngươi. Khi hoàng thượng còn ở bên cạnh ngươi, những phi tử đó sẽ không dám ra tay. Cơ mà thanh xuân trôi qua rất nhanh, ngươi mặc dù được hoàng thượng quyến luyến nhưng không tránh được tương lai sắc đẹp lụi tàn. Đến lúc đó, hoàng thượng rời xa ngươi, ngươi sẽ ra sao. Cho nên ngươi phải cùng với hoàng thượng như hình với bóng, làm cho những kẻ muốn hại ngươi không có được cơ hội. Rồi thừa dịp khi vẫn