Một tên thái giám khác vốn tính nóng vội, rõ ràng là đã có vết xe đổ nhưng vẫn tiến lên, hỏi vấn đề mà tất cả mọi người đều quan tâm:
– Hoàng thượng à, người rốt cuộc là có buông tha hay không?
– Vô nghĩa, trẫm sao có thể dễ dàng buông tay sao?
Hạ Hầu Hiên hung hăng trừng mắt liếc nhìn tên tiểu thái giám, rồi ngẩng đầu nói:
– Nếu Ngưu Ngưu không nói hắn đối trẫm có cảm giác, trẫm tự nhiên sẽ không bắt buộc. Nhưng nếu đã nói ra, trẫm sao có thể thả chứ. Trẫm nhất định sẽ thu phục được chân tâm của hắn, giữ hắn lại ở nhân gian.
– Chà, Hoàng công tử đã nói rồi a, người ta có huynh đệ a.
Tiểu thái giám lắp bắp tiếp tục đặt câu hỏi, đầu lại bị gõ một cái xem thường.
– Xì, huynh đệ của Ngưu Ngưu với trẫm có gì quan hệ chứ. Trẫm quản được bọn họ sao? Tóm lại, trẫm tuyệt đối sẽ không đem Ngưu Ngưu tặng cho huynh đệ của hắn.
Sắc mặt lãnh khốc ích kỷ của bậc đế vương xuất hiện, Hạ Hầu Hiên cười đắc chí ý mãn biểu lộ tình cảm giữa mình với Ngưu Ngưu là không thể dứt bỏ.
Ngưu Ngưu ở trên giường ngủ thiếp đi trong chốc lát. Cũng không biết vì cái gì mà chỉ chợp mắt một lúc mà giấc ngủ lại ngọt ngào vô hạn. Trong giấc mộng, tên gia khỏa kia không ngừng xuất hiện trước mặt Ngưu Ngưu, cười rất đường hoàng, làm cho hắn trong tim từng đợt an tâm lại hạnh phúc. Cảm giác này từ trước đến nay chưa từng có, vừa làm Ngưu Ngưu đắm say vừa làm hắn sợ hãi nghi hoặc.
Mở mắt ra, Ngưu Ngưu chậm rãi đứng dậy, tiếp đến là cột lại thắt lưng. Ngay sau đó, phía sau Ngưu Ngưu một âm thanh vang lên, rõ ràng là rất êm tai nhưng nghe sao giống như âm thanh đang mê muội gái gú.
– A, Ngưu Ngưu, đẹp quá đi. Ngươi cột lại thắt lưng mà lại tao nhã xinh đẹp như thế. Ta… ta thật sự không biết nên hình dung ngươi như thế nào. Dùng hết ngôn từ, đem cả thảy những thơ ca mà văn nhân tài tử sử dụng để khen ngợi sắc đẹp cũng… ta… Ối…
Âm cuối phát ra là vì Hạ Hầu Hiên bị Ngưu Ngưu bất ngờ kẹp cổ. Ngưu Ngưu hung tợn nói:– Đủ rồi, ngươi muốn ta đem bát tổ yến vừa ăn ban nãy nhổ ra hết sao? Vì sao lại nói chuyện buồn nôn như thế?
Ngưu Ngưu thấy Hạ Hầu Hiên nhìn mình ra vẻ vô tội, nên mới buông tay ra, lại cảnh cáo nói:
– Sau này không được nói ra những lời ghê tởm nữa.
Hạ Hầu Hiên ôm cổ khụ khụ hai tiếng. Hạ Hầu Hiên nghĩ rằng Ngưu Ngưu của ta thật không hỗ là yêu tinh ngàn năm a, thật là thông minh tài giỏi nha. Lời ngon tiếng ngọt không quyến rũ được hắn, ai nha, quả nhiên là bất đồng với bọn dong chi tục phấn. Ta kiếp này thật là vinh hạnh, có thể có được hắn là người bầu bạn suốt đời. (Lê Hoa: Làm ơn đi Hạ Hầu bệ hạ, Ngưu Ngưu người ta còn chưa phải là kẻ bầu bạn