Vợ: Anh yê…u…u!
Chồng: Ách, đừng kêu như vậy nữa, anh…anh…*ói ói*
______________________________
“Ngươi…… không phải máu của ngươi là băng, thân mình cũng đã lạnh……” Hướng đại cốc chủ từ khi sinh ra đến giờ, cũng chưa từng ngây ngốc đến thế này. Đến khi tự mình giải đáp, hắn mới bỗng nhiên tỉnh táo lại, hét lớn: “Ngươi…ngươi…ngươi…… hẳn là nên nói cho ta biết hay không, vì sao cơ thể ngươi đã lạnh giá rồi mà còn có thể sống lại được a?”
“Cái gì thi lãnh chứ, máu của ta trời sinh vốn đã lạnh như vầy rồi a.”,Hương Xá bĩu môi khinh thường nói. Trong giây lát, đôi mắt đào lại kín một tầng sương mù mỏng manh, ai oán nói: “Hướng lang, ngươi đây có ý gì? Ngươi là muốn ta chết sao? Rõ ràng vừa rồi ta nghe được ngươi thâm tình kêu gọi tên ta, còn nói muốn thay ta giết hết bọn chúng để báo thù. Ngữ khí của ngươi rõ ràng là yêu thương ta, vì ta đau lòng. Mà hiện giờ thấy ta không chết, ngươi hẳn là cao hứng quỳ lạy trời xanh mới phải a.”. Vừa nói, tiểu xà vừa vỗ vỗ vào ngực, nơi vết thương vẫn còn đang rướm máu.
“Hướng…… Hướng lang?”, Hướng Thiên Nhai lông mi nhảy mấy cái, khóe miệng cũng giật giật mấy lần. (Tiểu Anh: Anh tập nghe dần là vừa – mỗ Hướng: *lườm lườm*)
Cuối cùng nhìn đến vết thương bị kiếm đâm trên ngực Hương Xá, rốt cuộc là không nói thêm gì, yên lặng ngồi xỗm bên cạnh tiểu Xá, nâng thân mình xà ta dậy, lại dùng chính kim sang dược của mình thoa lên miệng vết thương, còn cẩn thận thay tiểu Xá băng bó vết thương, thì thào trong miệng: “Ta đã quên, ta quên ngươi chính là tên yêu nghiệt, là cái tai họa ngàn năm, ngươi làm sao mà có thể chết dễ dàng như vậy chứ? Đúng, chính là như vậy, sau này ta sẽ nhớ kỹ chuyện này.”, cuối cùng còn buộc vạt áo trước ngực Hương Xá kết thành một cái nút.
“Hướng lang, ngươi không thể kết cái nút xinh xinh một tí sao? Ngươi biết rõ người ta rất là ưa thích những gì xinh đẹp a, nên tốt nhất thì thắt thành cái nơ con bướm đi, như vậy sẽ rất đẹp nha.” Xá kéo kéo cái nút thô kệch trước ngực lại còn tỏ ra bất mãn nói. Còn sắc mặt Hướng Thiên Nhai lại hoàn toàn mang vẻ suy sụp: “Ta van ngươi, Hương Xá, đừng…… đừng xưng hô với ta cái kiểu buồn nôn như vậy có được không? Ta…ta nghĩ sắp nôn ra đến nơi rồi. Ngươi cứ gọi ta Hương đại ca như trước là được rồi.”
“Không được, ta sẽ tiếp tục gọi ngươi là Hướng lang.”, Hắc xà tinh lộ ra nụ cười mà bạn cũng tự nhận là gian xảo nói tiếp: “Mà ngươi cũng từng nói qua rằng từ nay về sau, trong lòng chỉ biết có một người là ta, cũng chỉ có thể có một mình ta, vậy ngươi chính là thừa nhận ta chính là tình nhân của ngươi. Mà đã là tình nhân đương nhiên phải gọi ngươi là ‘Hướng lang’, hay là ngươi thích ta gọi ngươi ‘tướng công’? Ngươi có gọi ta ‘nương tử’ ta cũng không ngại chút nào đâu.” (Ơ____Ơ)
Hương Xá còn chưa dứt lời, Thiên Nhai đã chạy qua bên hông mà nôn khan. Nôn xong thì trong lòng hắn cũng tỉnh táo được phần nào:Hướng Thiên Nhai a Hướng Thiên Nhai, khả năng tự chủ của ngươi đi đâu hết rồi, chẳng lẽ tên yêu nghiệt này có cái lực phá hoại lớn đến vậy sao? Không được, không được a, ngươi phải cố chịu đựng, phải chịu đựng biết không? Nếu không thì từ nay về sau ngươi lấy tư cách gì mà lãnh đạo nhóm sát thủ băng lãnh ở Sát thủ cốc a.
Nhìn thấy Hướng Thiên Nhai như vậy, Hương Xá thầm cười trộm:Hắc hắc, cho đáng đời ngươi, ai bảo ngươi nhanh như vậy liền xoay người lại, hại ta không thể tiếp tục thưởng thức mấy con sơn thử khác. Thịt béo vừa đến miệng đã chạy mất, cho nên ngươi cứ ói ra mấy thứ mỹ vị đã ăn đi, xem như là bồi thường cho ta. Thèm thì cả hai cùng thèm, đói thì cả hai cùng đói.
Tiểu xà mắt liếc thấy cả đội sơn thử, vì sát khí đã biến mất nên cũng lấy lại tinh thần, mà chạy trốn khỏi con rắn háu ăn là hắn. Dù trong lòng thật không cam lòng, nhưng cũng đã không còn sức lực mà đấm ngực, giậm chân để biểu đạt tâm tình phẫn uất của mình.
Do có dắt theo một gã đang bị thương bên người, Hướng Thiên Nhai không thể tiếp tục đi đường núi nữa, một lần nữa lại hướng thành thị mà tiến vào.
Nơi bọn họ vừa đến có tên là Tuyên Thành. Lúc Hướng Thiên Nhai cùng Hương Xá vào đến nơi thì trời cũng đã gần giữa trưa. Hương Xá tuy nói là yêu tinh, nhưng với vết thương nặng như vậy cũng khiến bạn hao tổn không ít nguyên khí, cho nên sắc mặt cũng tái nhợt dọa người. Hướng Thiên Nhai một mặt vừa tự nhắc bản thân không được vì cái tên tiểu yêu này mà lo lắng, mặt khác lại nhìn quanh tìm một khách *** sạch sẽ cho Hương Xá dưỡng thương. Bố trí xong chỗ ở, liền chính mình phân phó tiểu nhị đi mời thầy thuốc tốt nhất trong thành đến bắt mạch cho tiểu Xá.
“Còn đau lắm hả?”, Hướng Thiên Nhai nhìn Hương Xá bán sống bán chết tựa trên giường, trong giọng nói còn pha chút lo lắng.
Rõ ràng cái tên yêu nghiệt này lúc trên núi vẫn còn tỉnh táo, vì cái gì mà vào thành rồi thì tinh thần lại không được như trước, yếu ớt đến vậy?
Trong lòng Thiên Nhai thấp thỏm không yên, không ngừng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, vừa oán hận làu bàu: “Đại phu kia là ốc sên sao? Lúc này còn chưa thấy tới.”
Hương Xá nghe thấy, nhịn không được liền cười ra tiếng. Bạn xà chưa bao giờ nghĩ tới, Hướng Thiên Nhai cũng sẽ nói ra những lời ví von đáng yêu đến như vậy, trong lòng liền dâng lên một cỗ ấm áp. Cái gã nam nhân này…… là thật lòng vì ta mà lo lắng đến vậy. Đôi mắt Hắc xà cười đến mắt híp lại như một đường chỉ: Quả nhiên đúng là người mà ta đã ngắm trúng a, không uổng công ta vì hắn mà đỡ một kiếm. Nguyên lai, lão xà tinh trong tộc cùng sư cô nói không sai, ‘ái tình’ đúng là thứ đẹp đẽ nhất thế gian a. (tiểu Anh: Gian quá, gian quá, cười đến híp mắt luôn nga~)
“Hướng lang, ngươi không cần phải ngóng trông như vậy đâu. Ta không sao đâu, tạm thời có chậm nửa khắc cũng không thể chết được.”
Hương Xá nói như vậy chẳng qua là muốn an ủi tình lang một chút. Kỳ thật bản thân Hắc xà tinh cũng biết, lúc trước ở trên núi linh khí dồi dào nên tiểu xà nhà ta dù bị thương nặng đến đâu cũng sẽ nhanh nhanh được bổ sung nguyên khí, sức lực cũng mau hồi phục. Còn bây giờ là ở trong thành, linh khí thì mỏng, mà trọc khí đâu đâu cũng có, hắn bị thương nặng như vậy không chết vì hít phải thứ trọc khí ô uế đó đã là may, làm sao còn có tinh thần mà hồ nhào với Hướng Thiên Nhai nữa chứ!
Hương Xá vừa dứt lời, tiếng đập cửa liền vang lên, một lão đại phu cơ hồ bị tiểu nhị kéo vào phòng, vừa thở dốc vừa than: “Ôi ôi, đáng thương thân già của ta, dù gì các ngươi cũng là còn trẻ a…”, nói xong liền thấy Hương Xá nằm bẹp trên giường, nên tức giận quay sang tiểu nhị nói: “Được rồi, cũng đã tới nơi rồi đi, ngươi còn chưa chịu buông móng vuốt của ngươi ra sao? Thật tội nghiệp cho chòm râu của ta!”
Tiểu nhị nghe xong liền buông tay nhìn Hướng Thiên Nhai cười nịnh nọt: “Khách quan, đây là đại phu nổi tiếng nhất thành, ta chính là đã mang ông ấy chạy một mạch đến đây đó.”
Hướng Thiên Nhai gật gật đầu, trong lòng hiểu được tiểu nhị đã tận tâm như thế nào, liền lấy ra năm lượng bạc thưởng cho hắn. Tiếp đến lại đưa thêm mười lượng bạc nữa: “Mau mang lên phòng một ít nước nóng cùng hai miếng vải trắng sạch. Nhớ chuẩn bị cho ta thêm một ít điểm tâm. Ngươi chỉ cần tận tâm hầu hạ, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Tiểu