Quan Sơn nhìn lão đạo sĩ lạnh lùng nói:
“Ngươi dạy đồ không nghiêm, khiến hắn làm ra những việc mất thiên lương, ta thân là Quốc sư, thay ngươi thanh lý môn hộ có cái gì không được? Ngươi cho dù bất mãn, cũng nên đến phủ tìm ta nói rõ, vì sao ngầm vào trong phủ bắt Đường Cung đi? Huống chi đồ đệ của ngươi ác khí rõ ràng, ta không tin ngươi ngày thường không cảm thấy, nếu cảm thấy còn không biết dạy bảo, tội của ngươi còn lớn hơn. Quan Sơn ta tuy rằng ẩn lĩnh tu chân giới, nhưng cũng không thể một tay che trời, hôm nay những lời ta nói nếu có nửa điểm giả dối sẽ bị thiên lôi sở phách thần hồn câu diệt. Niệm các ngươi đều là người tu đạo, lại có thái độ làm người, ta có thể bỏ qua chuyện ngày hôm nay, nhưng ngươi……”
Hắn chỉ một lóng tay vào lão đạo sĩ kia:
“Ta nếu không trừng phạt ngươi đã không dạy được đồ nhi lại còn làm xằng bậy, như thế nào làm thất vọng hai lần tao ương của Đường Cung, như thế nào làm thất vọng tên của Quốc sư ta. Các ngươi nếu không quen nhìn ta làm, cứ việc ra tay đi.”
Quan Sơn lời nói đích xác cuồng vọng, nhưng lại hợp tình hợp lý lập tức khiến nhiều người muốn lui bước, nhưng mà lão đạo sĩ một câu liền ngừng cước bộ bọn họ:
“Lão huynh đệ, Quan Sơn tuổi còn trẻ, ỷ vào tu vi cao cường đứng đầu tu chân giới, hắn thay chính nghĩa là cái gì? Nếu hắn thanh bạch thì không nói làm gì, nhưng hắn lại làm chuyện nghịch thiên, bao che yêu tinh, chúng ta há có thể dung hắn? Chỉ cần chúng ta trừ bỏ tai họa này, vị trí Quốc sư cùng vị trí đứng đầu tu chân giới há không tìm được người xứng đáng, lão phu chỉ vì đồ nhi báo thù, tuyệt không cùng các ngươi tranh chấp vị trí này.”
Lời này vừa nói ra, lòng tham của đám tu vi bùng cháy mạnh mẽ, hùa theo lão đạo sĩ, một đám liền xông tới.
Khóe miệng Quan Sơn câu lên mạt cười lạnh, lẩm bẩm:
“Tốt lắm, ta bỏ qua các ngươi cam tâm sao? Nếu như vậy, càng đúng lúc.”
Đường Cung ngây ngốc nhìn khuôn mặt Quan Sơn xơ xác tiêu điều, trong lòng nó bỗng nhiên cũng dâng lên một cỗ hào khí, hô lớn:
“Đúng vậy, chúng ta há sợ đồ đạo sĩ thối tham lam các ngươi sao? Canh ba đăng hỏa ngũ canh kê, hộ oa ti thần dạng dạng tề, Bạch Thái, đi ra cùng chủ nhân sóng vai chiến đấu đi.”
Tuyệt mỹ phi kiếm đột nhiên bay ra, cùng phi kiếm Tử Hiên sóng vai mà đứng. Đường Cung nhìn hai thanh bởi vì chịu ảnh hưởng của nỗi lòng chủ nhân mà tràn ngập xơ xác tiêu điều, bỗng nhiên mở miệng nói:
“Quan Sơn, ngươi…… Ngươi không thấy là Bạch Thái cùng Tử Hiên thực xứng đôi a?”
Nó nói một câu làm cho Bạch Thái cùng Quan Sơn đều suýt nữa ngã xuống khỏi đỉnh băng. Bạch Thái lại rống lớn nói:
“Đồ chủ nhân ngu ngốc, hiện tại căn bản không phải là lúc nghĩ cái này, địch nhân, địch nhân mới là tối trọng yếu, a…… Bọn họ đã muốn công lên đây.”“Nga, nghênh chiến nghênh chiến.”
Đường Cung lớn tiếng nói, trên mặt bởi vì chính mình ngu ngốc mà phiếm hồng xấu hổ, nháy mắt làm cho hắc tuyến Quan Sơn biến mất vô tung vô ảnh, hắn sủng nịch cười, kéo tay Đường Cung, liền nhảy vào giữa đám người tu chân, phi kiếm Tử Hiên cùng Bạch Thái theo sát phía sau, nhân lúc bọn họ phân tâm liền hung hăng đâm tới.
Đám người tu chân tuyệt vọng phát hiện tu vi Quan Sơn căn bản là