Cái gì mà hoàng đế mới là cửu ngũ chí tôn, cái gì mà cai trị giang sơn, mở rộng lãnh thổ biên cương?
Có được lòng dân thì mới có được thiên hạ, thiên hạ này vốn là giao phó cho nhiếp chính vương.
Đây chính là đồng dao hay được lưu truyền nhất tại Tô Lý Quốc, mà nhân vật được nhắc đến trong đồng dao chính là nhiếp chính vương Tô Phi Hồng, chỉ 4 câu, liền dễ dàng chỉ ra hắn thực sự vượt trên cả thiên tử, được bách tính người người ngợi ca.
Đương kim hoàng đế vì si mê tu đạo luyện đan dược, lại không gặp được một vị đạo sĩ thật tốt, từ mười năm trước vì mắc bệnh mà băng hà. Khi đó thái tử mới chỉ có 10 tuổi, triều chính đã sớm rơi vào trong tay Thái Hậu. Giờ thái tử đã hai mươi, Thái hậu không những không trao lại quyền cho Thái tử, thậm chí cũng không cho hắn đăng cơ, ngược lại giao cho nhiếp chính vương gia Tô Phi Hồng nắm hết quyền hành. Giả dụ nhiếp chính vương muốn giành quyền, soán vị, cũng sẽ không còn gì dễ dàng hơn, hắn hiện tại, cũng chỉ là không được ngồi trên ngai vàng, thân không được mặc long bào mà thôi.
Tình thế của Tô Lý Quốc thực khiến lòng người khó hiểu, nhưng cả thái hậu lẫn thái tử đều không quan tâm, dân chúng cũng tựa hồ chẳng lưu ý đến, bởi nhiếp chính vương gia là một người tốt, lại rất tài hoa, Tô Lý quốc do hắn cai trị phồn vinh phú cường, chỉ thế là đủ rồi, bách tính chẳng qua cũng chỉ cần ba bữa cơm no ấm mà thôi, còn ai ngồi trên ngai vàng, bọn họ quan tâm làm gì.
Nhiếp chính vương gia Tô Phi Hồng thích nhất ăn thịt heo, đây là điều mà bách tính Tô Lý Quốc đều biết. Hắn phú quý, giàu sang vô cùng, nếu có điều gì muốn nhờ vả, thỉnh cầu, muốn tìm đến hắn thương lượng, cái đáng lo là không tìm ra được thứ lễ vật nào phù hợp. Nhưng thế gian không ai toàn vẹn, Tô Phi Hồng cũng có một lỗ hổng có thể khai thác, đó chính là thịt heo. Nếu như muốn hắn chiếu cố, chỉ cần không trái phép trời, loạn phép nước là hắn dễ dàng tha thứ. Như vậy chỉ cần bỏ công sức tâm tư ra nuôi heo, có thể làm ra món thịt heo ngon lành cho hắn, hơn phân nửa chuyện này coi như thành.
Cũng bởi vì cái sở thích này của Tô Phi Hồng, phong trào nuôi heo ở Tô Lý Quốc dậy sóng. Trong thời điểm ấy, ngay cả gia đình phú quý cũng đều vắt óc tìm mưu kế chế biến đa dạng cũng như nuôi dưỡng, lai hóa đủ chủng loại heo. Nào là rượu “Hoa Điêu Phục Linh Trư”, bánh kem Thủ Ô Trư, Hương Tô PhượngVĩ Trư... Vân vân vô số kể. Tô Phi Hồng thấy không khí dưỡng trư sôi sục toàn thành, càng ngày càng nghiêm trọng, rơi vào đường cùng không thể làm gì khác hơn là tuyên bố từ nay về sau không nhận heo nữa, tìm mọi cách ép bầu không khí này xuống.
Tuy rằng đã lệnh không thu nhận heo nữa, nhưng hắn thực sự quá yêu thích ăn thịt heo. Thế là hắn nghĩ ra một biện pháp, đi khắp nơi tìm kiếm hội nuôi heo có tay nghề tốt, bỏ một số tiền lớn thuê tới vương phủ, chuyên nuôi heo cho hắn, nuôi đủ loại heo, hơn nữa không chỉ đem heo dưỡng béo, chủ yếu là dưỡng ra ngon, tốt nhất là dưỡng ra nhiều chủng loại. Bởi vậy mặt sau vương phủ nguy nga, mở một khoảng sân rộng lớn, cũng chỉ để nuôi heo. Tính ra, nhìn đủ các loại heo có đây, tổng cũng phải mấy nghìn mấy trăm cái đầu. Chúng nó khi còn sống thì vui thú vô hạn, sành ăn ngủ ngon. Nhưng đến ngày trưởng thành, lại đúng thời gian Tô Phi Hồng nhìn thấy, thích ăn chúng, thì hắn