Bách Vị nghĩ thầm thật tốt quá, không cần tiền thưởng, nếu như cái kia gia đối với ta hài lòng, có thể phân cho ta một vườn cây cỏ thì tốt rồi. Chỉ bất quá lời này bây giờ không dám nói ra khỏi miệng, sợ bị phát hiện thân phận dương yêu của hắn.
Kiều Phúc lại hỏi hắn: “Được rồi, ngươi biết thổi tiêu sao? Kỹ thuật như thế nào?”
Bách Vị vừa là sửng sốt, nghĩ thầm nhà này gia nhân còn phải biết thổi tiêu sao?
Chẳng lẽ là khảo nghiệm độ linh hoạt của ta, vì vậy vội vàng đáp: “Có a, ta thổi rất khá. Ngay cả tiền bối cũng từng đánh giá kỹ nghệ của ta có thể làm say lòng người đấy.” Hắn vốn muốn nói Hàn tương tử tiền bối, nhưng nghĩ như vậy chẳng phải lại muốn làm bại lộ chính mình thân phận yêu tinh hay sao, bởi vậy liền che giấu.
Mà hắn cũng đích thật là biết thổi tiêu nga, ngày đó Hàn tương tử tiền bối hạ phàm rớt xuống Vụ Ẩn Sơn, thấy hắn ngồi trong đám cỏ mây đan ghế, mười ngón như múa cảm thấy hữu duyên, liền dạy hắn vài thủ tiêu khúc, này vẫn là chuyện mà Bách Vị hắn luôn tự hào.
“Hảo hảo, thật tốt quá.” Kiều Phúc một bên cười hưng phấn, một bên lôi kéo Bách Vị vào một gian thính tử.
Chỉ thấy trên ghế của chủ nhân một nam nhân mặc cẩm y ngọc, Kiều Phúc đến bên tai hắn nhẹ nhàng nói vài câu, hắn liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó hờ hững gật đầu nói: “Được rồi, chính là hắn đêm nay thử xem bản lĩnh thế nào, nếu được thông qua, ngày mai liền thưởng bạc cho hắn, chuyện này quyết định thế đi.” Nói xong cũng không đợi ta nói tiếng nào liền phất tay áo đi vào trong.
Nam nhân này thật là anh tuấn vô cùng, Bách Vị ta trước đây tự nhận là gặp qua không ít nam nhân, trong đó cũng có thấy nhiều mỹ nam tử, nhưng so với người này thì không thể sánh bằng, người nọ ngũ quan sâu sắc hoàn mỹ, quan trọng là hắn rất lạnh lùng khí khái, lại có vài phần bá chủ kiêu hùng, thoáng cái khiến cho ta thiếu chút nữa thì sợ đến quỳ trên mặt đất.
(thế này thì sau này làm sao bắt nạt được chồng bé dê ơi)
Cũng may nam nhân nọ đã rời đi, Bách Vị lau mồ hôi trên trán, khi đi ra phát giác ở đình nghỉ mát phía tây có rất nhiều nam nhân cùng nữ nhân ai nấy dung mạo như hoa đang ngồi chơi, Kiều Phúc đến trước mặt bọn họ nói nói mấy câu, ánh mắt họ liền cùng nhau hướng hắn trông lại, trong đó có hâm mộ cũng có ghen ghét, lại có ánh mắt cực kỳ hâm mộ cùng kinh ngạc.
Bách Vị nghĩ thầm loài người cũng trải qua một ngàn năm rồi, hay là không chịu mở mang kiến thức, không phải chỉ là một tên gia nhân thôi sao? Bị ta đoạt đi cũng không phải là bảo toạ Hoàng đế, sao lại dùng ánh mắt này nhìn ta chứ? Ôi, quả nhiên là công việc khó khăn mà.
Kế tiếp là ta bị đưa đi tắm rửa bằng nước tắm thơm phức, rồi thay y phục, trang điểm, tất cả đều làm cho Bách Vị ta thấy phiền phức vô cùng, nghĩ thầm: đến mức này sao? Mặc ở trên người xiêm y hoa lệ như vậy, làm gia nhân hai ngày thì thành đống vải rách rồi, trước đây ta lấy một bộ lông biến thành bạch y bào, vừa đẹp vừa nhẹ nhàng, lại dễ làm việc, trọng yếu nhất là chắc chắn, ở Vụ Ẩn Sơn ta mặc nó làm việc mấy trăm năm mà cũng không hề có một miếng rách nhỏ nào. Lúc trước bận rộn quá nên lại quên mang theo rồi.
Kiều Phúc dẫn Bách Vị tiến vào cái sân vừa lớn vừa hoa lệ, không ngừng mà nói: “Gia bây giờ tinh thần hưng thịnh, nếu không cho ngươi ăn bữa cơm trước, đối với lần đầu tiên mà nói dù sao cũng là rất mệt mỏi, bất quá Bách Vị ngươi yên tâm, chỉ cần xong xuôi hết mọi việc, mặc kệ chủ nhân hài lòng hay không, ta cũng mời ngươi, muốn ăn cái gì cứ việc nói cho ta biết.”
Bách Vị thật cao hứng, nghĩ thầm vụ này coi như không tệ, không hài lòng cũng có cơm ăn.
Hắn rất muốn nói Kiều Phúc cấp cho hắn thật nhiều cây cỏ xanh non là được, thế nhưng nếu vậy thân phận yêu tinh của chính mình bị bại lộ rồi, bởi vậy Bách Vị hắn cố nén dục vọng, khụ hai tiếng nói: “Không quan hệ không quan hệ, ta ăn cơm luôn luôn ăn ít, dù sao bây giờ cũng không đói, ngày mai cũng không muộn.”
Kiều Phúc hết sức cảm động, còn nói rất nhiều hảo hảo hầu hạ gia, tương lai không hề thiếu chỗ tốt… Sau đó đem Bách Vị vào một gian phòng, chính mình thì lén lút rời khỏi đó.Nam nhân kia ban ngày làm ta sợ hãi phát run lại đang nằm nghiêng tại trên giường, lấy tay chống đầu, nhìn chắm chằm vào ta từ trên xuống dưới.
Ta nuốt nước miếng một cái, mạnh mẽ đè sợ hãi trong lòng xuống, lẩm bẩm nói: “Cái kia… Bây giờ bắt đầu sao?”
Vừa dứt lời, nam nhân đối diện nhẹ giọng nở nụ cười, lẩm bẩm: “Lớn mật nhưng lại làm ra vẻ thẹn thùng, vừa phóng đãng lại vừa ngây thơ, quả nhiên là một vưu vật, hành, ngươi nói bắt đầu mà,