Dưới áp lực lời đồn đại của bọn hạ nhân, Bách Vị đã thu liễm (1) rất nhiều, không còn biến thành địa dương đi ăn vụng cỏ xanh nữa, cũng may Giang Hãn phát hiện hắn thích ăn chay, thường xuyên chuẩn bị vài món rau dưa, đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn vẫn phải ăn một chút thịt trước. Từ khi thừa nhận chính mình thích Bách Vị ngốc nghếch kia, Giang Hãn bắt đầu thực hiện chế độ giám sát đối với thói quen ăn uống của hắn.
(1) Thu liễm: bớt phóng túng, biết kiềm chế hơn rất nhiều.
”Heo à, Gà à, còn có Ngưu ca ca a, không phải ta muốn ăn thịt con cháu của các ngươi, mà là không có biện pháp, Hãn ca ca buộc ta ăn, nếu như ta không ăn, hắn sẽ hoài nghi thân phận của ta a.”
Trên bàn cơm, Bách Vị đang lẩm bẩm nói, nhìn thấy Giang Hãn tiến vào, hắn vội vàng bỏ hai tay đang cầu nguyện xuống, ngoan ngoãn ngồi ở một bên.
Giang Hãn tiến lên, trước hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bách Vị một cái, sau đó quay sang Kiều Phúc đang đứng sau hắn hỏi:
”Tiệc rượu ngày mai chuẩn bị sao rồi?”
Kiều Phúc vội vàng nói:
“Gia, đã chuẩn bị tốt lắm, Giang phủ chúng ta mà còn phải lo lắng loại chuyện này sao? Vậy không phải thành trò cười sao?”
Giang Hãn mỉm cười gật đầu
“Uh, ngươi đã làm trong phủ bảy tám năm, ta rất yên tâm.”
Bách Vị liền tò mò sáp đến, cười hắc hắc nói:
“Hãn ca ca, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a? Tại sao muốn tổ chức tiệc rượu, sẽ có rất nhiều tân khách đến đây sao?”
”Bách Vị, ngươi còn không biết sao? Ngày mai là sinh thần của gia a.”
Kiều Phúc ở bên cạnh mỉm cười giải thích, nhưng lại tự nhủ:
”Bách Vị sao lại ngớ ngẩn như vậy? Nếu là người khác thì việc đầu tiên phải là thăm dò hạ nhân trong phủ mọi việc về gia cho thật rõ ràng chứ, nhân dịp sinh thần lấy lòng gia, chắc điều này hắn cũng chẳng biết, bất quá như vậy cũng tốt a, chung quy Bách Vị ngốc nghếch này so với bọn người tâm cơ thâm trầm còn tốt hơn một trăm một ngàn lần.”
“Hả, vốn là sinh nhật Hãn ca ca a?”
Bách Vị kinh hãi quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Giang Hãn, hắn liền đứng lên, bắt đầu bước đi thong thả trên mặt đất.
“Uhm, sinh nhật Hãn ca ca, tất cả mọi người đều sẽ tặng lễ vật phải không? Ta đây chuẩn bị lễ vật gì cho hắn đây?”
Hắn từ cánh cửa đi tới cửa sổ, không nghĩ ra được; tái từ cửa sổ đi trở về cánh cửa, vẫn là không nghĩ ra được. Như thế lặp đi lặp lại vài lần, Giang Hãn thật sự không nhịn cười nói:
”Được rồi được rồi, ta cũng không mong đợi ngươi có thể tặng ta lễ vật gì vật, mau tới đây ngồi xuống ăn cơm đi, ngươi không cần phiền lòng vì cái này, trên đời này không có cái gì là ta chưa có.”
Bách Vị vẫn không chịu ăn cơm, còn đang đi tới đi lui giữa cánh cửa và cửa sổ, cuối cùng Giang Hãn thật sự chịu không được rồi, đứng dậy đi tới trước mặt hắn, lôi hắn trở lại chỗ ngồi, ha hả cười nói:
”Nếu như ngươi thật sự muốn tặng quà cho ta, liền đem chính ngươi tặng cho ta là được, nếu vậy sẽ là lễ vật tốt nhất ta mà ta nhận được.
Bách Vị lập tức cúi đầu bắt đầu ăn cơm.Trong lòng Giang Hãn hiện lên một tia mất mát, bất quá hắn sớm đoán được sẽ là cái kết quả này, bởi vậy sáng sớm cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Chỉ riêng Kiều Phúc bên cạnh đang kinh ngạc đến há hốc mồm: này… này này này… Nói ra ai tin a, Giang Đại công tử cao quý lại nhân nhượng trước, thú Bách Vị làm tiểu thiếp, lại đặc biệt vì hắn mà chi ra mấy ngàn lượng bạc chuộc thân cho một hoa khôi trong thanh lâu ra làm nô tỳ hầu hạ hắn, kết quả…
Kết quả đến bây giờ còn chưa có “ăn” hắn sao, đừng nói tới Giang Hãn là người không bao giờ chịu thua thiệt, cho dù đã làm rồi, người dám lừa gạt hắn cũng sớm bị hắn đá một cước đến Thái Hồ luôn, sao có thể… vẫn còn bình an ở trong phủ hết ăn lại uống đây.
Cơm nước xong, một số bằng hữu không quản đường sá xa xôi đã lục tục tới rồi, Giang Hãn liền đến tiền thính cùng bọn họ ôn chuyện. Bọn Phùng Dạ Bạch, Mộ Phi Phàm, Khanh Kiện vì quá xa xôi không thể đến, cũng đã gửi tặng lễ vật rồi.
Bách Vị ngủ trưa dậy, phát hiện Giang Hãn còn chưa trở về, thật nhàm chán, liền cùng Hương Tuyết ra ngoài đi dạo.
Giang phủ rất lớn, hai người đi hồi lâu, mới đi tới hậu diện, nơi này là chỗ nuôi giữ trâu bò lợn gà trong phủ, trên cơ bản trừ bọn người hầu ra, không có ai tới đây.
Hương Tuyết mặc dù đi theo hắn, nhưng lại sợ bẩn, thấy nơi này hôi thối liền muốn dắt tay Bách Vị rời đi.
Bách Vị liếc mắt một cái nhìn thấy ngay lúc một người làm tạm một cái hàng rào, trong đó ước chừng có hai mươi con dê con, đây chính là đồng loại của mình, bởi vì Giang Hãn không ăn thịt dê, cho nên trong phủ không có nuôi dê, đây là lần đầu tiên Bách Vị nhìn