Kiều Phúc còn muốn nói tiếp, Giang Hãn vừa nhìn, nghĩ thầm tình hình hiện nay đã loạn thế này rồi, còn muốn ở chỗ này tranh luận về đàn dê đến bao giờ nữa, Kim Lăng đệ nhất phủ của ta làm sao còn chút thể diện nào nữa đây! Bởi vậy vội vàng quát:
“Được rồi Kiều Phúc, Tiểu Dương nói không sai, ngươi cứ dựa theo phương pháp hắn nói mà làm, xong rồi trở lại nói với hắn một tiếng là được, còn không mau gọi người đến dẫn lũ dê này ra đi.”
Kiều Phúc vâng mệnh mang lũ dê đi xuống, nghĩ thầm, hôm nay đúng là xui xẻo, thật chẳng hiểu nổi mọi chuyện nữa.
Giang Hãn rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nắm tay Bách Vị trở lại chỗ ngồi, lớn tiếng nói:
”Tốt lắm tốt lắm, mời mọi người bắt đầu dự tiệc đi, vừa đúng lúc ngày hôm trước trong gia trang thu được hai điều cá lớn, chờ các trù tử chế biến một chút, nhất định sẽ giúp mọi người tận hứng.”
Lúc này các khách nhân cũng kịp phục hồi lại tinh thần, cố ý cười nói làm cho yến tiệc một lần nữa lại trở nên sôi nổi hào hứng.
Bất quá Bách Vị thủy chung vẫn rầu rĩ không vui, hắn nghĩ tới trên đời này thì thân phận loài dê bọn hắn kỳ thật đều là thức ăn của con người, giống như mình hồi trước vậy, không phải thiếu một chút nữa thì cũng toi mạng rồi sao? May mắn cho hắn là lúc đó sư phụ đi qua, cảm giác hắn có tuệ căn, mới thi triển pháp lực tạo ra một trận cuồng phong, đem hắn cuốn đi, từ nay về sau đi lên tu luyện chi đồ (1).
Nhưng nhiều năm như vậy, đồng loại khác có mấy người có thể có vận may như mình đây? Nghĩ tới đây, vừa lại nhìn thấy trong bữa tiệc ê hề thịt cá, cao lương mĩ vị, rau cỏ thì rất ít, lại càng không muốn động đũa một chút nào, chỉ là nghĩ tới hôm nay vốn là sinh thần của Giang Hãn, nếu như ta không ăn một chút thì hắn chẳng phải sẽ mất hứng sao, bởi vậy đành cầm đũa lên ăn vài cái nấm Đông Cô.
Cả một ngày vô cùng náo nhiệt, Bách Vị đến tận tối vẫn không có chút tinh thần nào, Giang Hãn sau khi tiễn khách về hết, trở về lại phải an ủi hắn một phen.
Chỉ bất quá Bách Vị suy nghĩ quá nhiều, hắn cứ nghĩ đến trên đời này mỗi ngày đều có rất nhiều dê sẽ bị đem đi làm thịt, lại càng cảm thấy đau khổ bất an.
Cứ như thế vài ngày không ăn không uống, cả người dần dần lộ vẻ tiều tụy, làm cho Giang Hãn vô cùng lo lắng, vội vàng mời danh y Lý Nhất Sơn vốn là đại phu từ trước đến nay chuyên chẩn bệnh cho mình đến xem bệnh cho Bách Vị, nhưng lạ lùng là hắn không hề ốm đau gì cả.
Cũng may sáu ngày sau, Kiều Phúc sau một hồi long đong vất vả đã trở về, phía sau dẫn theo một đám dê con cùng dê mẹ, lúc ở đại môn bái kiến Giang Hãn, Giang Hãn cười nói:
“Ngươi sao phải đi lâu như vậy? Sẽ không thật sự là đi tận đến Bạch Vân mục tràng (2) cách đây sáu trăm dặm chứ?”
Chỉ thấy Kiều Phúc vẻ mặt đau khổ nói:
”Gia của ta, ngài đã hạ lệnh rồi, ta nào dám không làm theo a? Hoàn hảo biện pháp của Bách Vị dùng được, nếu không ta thật đúng là không có cách nào rồi.”
Giang Hãn cười nhạo nói:
“Ngươi là đồ ngốc à? Đem đám dê con này bán đi, sau đó đến mục trang phụ cận tìm hai mấy cặp dê cả mẹ lẫn con không phải là được rồi sao? Dù sao đều là