Chớp mắt đã qua năm tháng nữa, Giang Hãn bấm đốt ngón tay để tính ngày, lại thấy bụng Bách Vị càng ngày càng lớn thêm, trong lòng hắn tràn ngập cảm giác kiêu ngạo và hưng phấn, nhưng cũng có điểm kỳ quái, chính là đã qua mười tháng, lại quá mười ngày, hai mươi ngày, ngay cả Phương Hạo cũng nói:
”Đáng lẽ ra phải sinh rồi chứ, sao lại vẫn không có động tĩnh gì?”
Giang Hãn cũng nóng nảy, hỏi Bách Vị xem hắn có cảm giác gì không, hắn luôn luôn lắc đầu, nói cảm giác gì cũng không có, Giang Hãn rất sợ thai nhi gặp chuyện không may, nhưng mỗi ngày còn có thể thấy bụng Bách Vị không nhanh không chậm mà rung động, xem ra bảo bảo đang ở trong bụng mẫu thân vẫn rất khoẻ mạnh, không muốn đi ra, đến lúc quá mười một tháng thì đừng nói Giang Hãn sốt ruột, ngay cả Phương Hạo cũng không chịu nổi, đối Giang Hãn nói:
“Gia, ngươi phải sớm quyết định, nếu không sinh, bảo cùng phu nhân sợ rằng đều khó bảo đảm.”
Giang Hãn nói:
“Ngươi đừng nói những lời vô ích như vậy, ta cũng muốn nhượng hắn sinh a, nhưng hắn không sinh ta có biện pháp nào, dù sao cũng không thể mở bụng hắn ra để đem bảo bảo ra a.”
Hắn vốn là dưới tình thế cấp bách nói ra nói, nhưng Phương Hạo suy tư nửa khắc, lại gật đầu nói:
“Không chừng, biện pháp này có thể dùng được đấy, cần tìm đúng vị trí, có thể sử dụng ma phí tán gây tê cho phu nhân, sau khi lấy bảo bảo ra có thể hoàn mỹ khâu vết thương lại, đây thật đúng là một biện pháp tốt.”
Hắn vừa nói, vừa hứng thú phấn khởi nhịn không được lôi kéo tay Giang Hãn nói:
“Gia, không bằng ngươi nhượng ta thử xem sao, nếu như có thể thành công, đây chính là chuyện có thể tạo phúc muôn đời cho con cháu, ngươi nghĩ a, chỉ cần phương pháp này thành công, sau đó có sản phụ khó sinh, có thể là do hài tử quá lớn so với sản phụ, các nàng sẽ không tái mạo hiểm sinh mệnh mà mạo hiểm sinh hài tử nữa.”
Đáng tiếc chính là, Giang Hãn với vấn đề này cũng không có biểu hiện ra hắn là người luôn luôn có tầm nhìn rộng lớn, bằng không việc giải phẫu khi sinh đẻ sẽ có thể xuất hiện sớm hơn cả trăm nghìn năm, mang lại lợi ích cho đông đảo phụ nữ có thai rồi.
Quay về với vấn đề chính lúc này, Giang Hãn sắc mặt tối đen, hắn hừ một tiếng, đối Phương Hạo nói:
“Ta nói Phương Hạo, ngươi ngẫm lại biện pháp khác cho ta, nhượng Tiểu Dương đem hài tử sinh ra đi, về phần thời gian sinh hài tử, đã có bà đỡ rồi, không liên quan gì đến ngươi hết.”
Phương Hạo trừng mắt nhìn ý chê trách gia không biết nhìn xa trông rộng hồi lâu, sau cùng hắn minh bạch, muốn trông cậy vào gia đem Tiểu Dương thân ái của hắn tới cho mình làm thí nghiệm đây là không có khả năng, thế nhưng hắn đâu có biện pháp nào có thể nhượng Bách Vị sinh dục đâu?
Bảo bảo kia rõ ràng là đang hưởng thụ bên trong bụng mẹ, còn có dấu hiệu muốn tiếp tục ở bên trong đợi a, hắn biết muốn sinh con cần phải làm gì, nhưng chậm trễ như vậy cũng là mới thấy lần đầu a.
Hai người thương lượng cả nửa ngày, cũng không thương lượng được một biện pháp tốt, đang lo lắng, chợt nghe Hương Tuyết hổn hển chạy tới nói:
“Gia, mau… mau trở về, Bách Vị… Bách Vị phải sinh rồi, trời ạ, hắn… hắn phải sinh rồi.”
Giang Hãn và Phương Hạo mừng rỡ, hai người cùng tất cả các người hầu trong đại sảnh cùng nhau chạy về phía hậu viện.
“Nhiều ngày như vậy chưa từng động tĩnh, hôm nay nói sinh ra liền sinh ra, thực sự là quá bất khả tư nghị rồi.”
Phương Hạo ở bên ngoài phòng mừng đến liên tục chà xát hai tay vào nhau:
“Thật tốt quá, Hương Tuyết, ngươi vẫn đi theo bên người phu nhân phải không? Mau nói cho ta biết, phu nhân thế nào bỗng nhiên lại sinh vậy, hắn có dấu hiệu hay bệnh trạng gì không, ta phải nhớ ghi chép lại, bổ sung vào những chỗ còn thiếu sót trong y thư.”
Giang Hãn lúc này cũng không đếm xỉa tới Phương Hạo, hắn chỉ khẩn trương nhìn chăm chú vào cửa phòng, ngực lo lắng tình hình hiện tại của Bách Vị, lại nghe Hương Tuyết một bên thở gấp một bên nói:
“Ai, đừng nói nữa, đâu có dấu hiệu cùng bệnh trạng gì đâu, ta cùng Bách Vị tản bộ trong sân, vừa lúc ngày hôm nay cỏ khô mới được đem đến nhiều, lại không biết đi đường vòng, mà đi qua ngay trước mặt chúng ta, Bách Vị vừa thấy xe cỏ khô mới xuất hiện, liền vùng khỏi tay ta, một mạch bổ nhào ra phía ngoài, kết quả vấp vào một cây cành cây mà ngã ra, hắn vẫn còn không chịu thôi, rốt cuộc ta đành vượt qua hắn lấy một nắm cỏ khô trên xe xuống, còn không đợi ta đưa đến miệng, hắn liền ngồi chồm hỗm xuống la hét kêu đau bụng, sau đó thì thấy có chút máu, tái sau đó thì…”
Nàng không nói tiếp nữa, thế nhưng mọi người đều đã minh bạch rồi.
Phương Hạo đang cầm bút chuẩn bị ghi lại liền như vậy dừng giữa không trung, thế nào cũng không nghĩ tới Bách Vị là bởi vậy mà dẫn đến sinh ra bảo bảo, mà người hầu khác đều nhịn không được bắt đầu cười rộ lên, chỉ bất quá thấy gia nhà mình mặt không chút thay đổi, song quyền nắm chặt, thần sắc khẩn trương, không ai có dũng khí dám cười to lên nữa.
Trong phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, thanh âm của Bách Vị rốt cuộc vang lên:
“A a a, đau quá a, thế nào lại đau nhức như thế? Thế nào… thế nào còn không có sinh ra a? Ô ô ô, thối xà, ngươi… ngươi không phải nói sinh hài tử, được làm mẹ là một việc tối hạnh phúc sao? Ô ô ô, đau nhức thành như vậy, có hạnh phúc chút nào đâu chứ?”
Sắc mặt Giang Hãn thoáng cái trở nên trắng bệch, hận chính mình không thể thay Bách Vị chịu nỗi thống khổ này, lại nghe Phương Hạo đứng bên cạnh nói:
“Không cần lo lắng khẩn trương, nghe tiếng la, rõ ràng là khí lực tràn đầy, có lăn qua lăn lại nhiều lần, lúc nào ngươi nghe thấy hắn kêu mà hơi thở mong manh, tái thay hắn lo lắng cũng không trễ.”
Nói xong lại gật đầu lẩm bẩm:
“Dựa theo y thư ghi chép, đây là lần kêu thảm thiết đầu tiên, hơn nữa bảo bảo này tính chậm chạp, đại khái tối thiểu cũng phải chập tối mới có thể đem hài tử sinh ra đi.”
Vừa dứt lời, chợt nghe trong phòng truyền đến một trận thanh âm trẻ con khóc vang dội, Phương Hạo ngẩn ra, tiếp theo cả kinh kêu lên:
“A, không có khả năng? Thế nào lại nhanh như vậy? Bảo bảo này rõ ràng là tính chậm chạp, liên tiếp trốn ở trong bụng mẫu thân không chịu đi ra, thế nào… thế nào hôm nay nói ra liền đi ra rồi a? Này… này thật là kỳ quái a.”
Giang Hãn không lo lắng có cái gì kỳ quái hay không, không nói hai lời liền chạy ào vào phòng, chỉ thấy bà đỡ ôm trong lòng một đứa bé nho nhỏ hồng hào, đang mở cái miệng nhỏ oa oa khóc lớn, một con mắt mở to, một con mắt khác vẫn còn nhắm lại.
Bách Vị ở trên giường liều mạng nghĩ muốn cục cưng, đôi tay duỗi ra hướng bảo bảo, liên tiếp la hét:
”Đưa bảo bảo cho ta, hắn vừa đang nhìn ta, đưa hắn cho ta.”
Giang Hãn cũng kinh hỉ nói:
“Trời ạ, là thật đấy, bảo bảo vậy mà lại trợn tròn mắt nhìn ta này.”
Hắn nhìn cái mặt nhỏ nhắn hồng hồng của hài nhi, nhịn không được liền nựng nựng mặt của bảo bảo, lại nghe bà đỡ cười nói:
“Hồi gia, trẻ con khi sinh hạ trong vòng một tháng sẽ không nhìn mọi người đâu, mắt hắn bất quá chỉ là mở ra mà thôi, kỳ thực không nhìn thấy gì đâu.”
Nói xong vú em tiếp nhận bảo bảo, vén áo thi lễ nói:
“Gia, nô tỳ đưa bảo bảo đi tắm sau đó sẽ cho bú.”
Giang Hãn gật đầu, nhưng Bách Vị vẫn la hét đòi hài tử. Giang Hãn đi tới bên người hắn quan sát tỉ mỉ, sau đó ngồi xuống bên giường, cầm tay hắn cười nói:
“Thực sự là kỳ quái, ta nghe nói sản phụ sau khi sinh hài tử sẽ không có sinh lực, sẽ ngủ ngay, mặc dù không ngủ được cũng là tinh thần không tốt, sao ngươi hôm nay vẫn còn sức lực như vậy.”
“Đừng quên, ta là yêu tinh, sản phụ tầm thường há có thể so sánh với ta, hanh.”
Bách Vị hừ một tiếng, sau đó lại bám vào cánh tay Giang Hãn tranh công nói:
“Hãn ca ca, ngươi thấy bảo bảo chưa? Ngươi nghĩ hắn có đáng yêu không? Hắn giống