Tô Phi Hồng vội vã ôm lấy Chu Chu, ha hả cười nói: “Cái này cũng có gì không tốt đâu, ta nhìn thấu thân phận của ngươi, nhưng đã đối với ngươi thế nào? Cho ngươi rất nhiều thứ ăn ngon không phải sao? Ngươi xem, ta đối với ngươi thật tốt, đúng không? Ân, ngươi nếu như không thích cái tên Chu Chu này, ta liền đặt cho ngươi một nhũ danh, kêu trư trư, chỉ có ta mới được gọi có được không?”
Chu Chu lập tức nín khóc mỉm cười, thập phần hàm hậu vui mừng gật đầu. Thu Thoan không nói gì đứng một bên nhìn, nghĩ thầm trư yêu a trư yêu, ngươi làm sao mà tu luyện được thành yêu vậy? Ngốc đến mức này. Nghe vương gia nói mấy câu mà quên luôn trước kia hắn hành hạ ngươi khốn khổ như thế nào sao? Ngươi cũng không ngẫm lại lúc mới nhận thức vương gia, hắn còn đá ít nhiều cước lên người ngươi? Nhưng… những lời này nàng đương nhiên không dám nói ra, bằng không Vương gia sẽ làm thịt nàng a.
“Điểm tâm đâu? Vương gia, chúng ta còn không có ăn điểm tâm.” Chu Chu đem ngón tay đặt trong miệng mút vào, con mắt ngập nước chăm chú nhìn Tô Phi Hồng, nhất thời khiến hắn tê rần nửa người, hận không thể một cước đem Thu Thoan đá ra ngoài, sau đó buông màn, ôm lấy tiểu trư hảo hảo trên giường lăn lộn vài vòng, hay nhất là có thể đại chiến ba trăm hiệp. Hắn mới nghĩ tới tình cảnh hương diễm đấy, không khỏi máu mũi đều nhanh chảy xuống tới, nhưng suy cho cùng hắn làm nhiếp chính vương gia đã được vài năm, định lực về khoản ấy vẫn phải có. Chỉ bất quá máu mũi tuy rằng ngừng đúng lúc, nhưng rốt cuộc bên khoé miệng lại chảy xuống một đạo nước bọt.
Chu Chu sợ đến “A” một tiếng kêu to, từ trên giường trực tiếp phi xuống đất, hoảng sợ nhìn Tô Phi Hồng, ngón tay run rẩy chỉ vào hắn, lắp bắp nói: “Ngươi... Ngươi chảy nước miếng, ngươi... Ngươi có đúng hay không muốn ăn sạch ta?” Vừa dứt lời Tô phi hồng trên đầu chảy xuống hai hàng mồ hôi lạnh, nghĩ thầm trư trư này một chút cũng không có ngốc A, hắn liếc mắt một cái cư nhiên xem thấu tâm tư của ta, biết ta đối hắn có chút ít nhiều tình cảm không kiềm lòng được, nhưng giờ sao đây? Buông tha hắn sao? Hay là lập tức đem hắn phóng lên giường mà ăn kiền mạt tịnh?
Tại thời điểm hắn đang suy nghĩ, Chu Chu lại mở miệng, hắn thu ngón tay, bi thương nói: “Ta... Ta sao lại có thể quên, ngươi thích ăn nhất là thịt trư, ô ô ô, ngươi nhất định là trước đây xem ta hình dạng lớn, cho nên cho rằng thịt ta rất già, mới không có ăn tươi ta. Hiện tại ta biến thành người, ngươi xem thấy da thịt ta rất nhỏ rất non, cho nên nổi lòng thèm ăn, ô ô ô, Vương gia, ta... Ta nói cho ngươi nga, tuy rằng... Tuy rằng ta hiện tại thoạt nhìn da thịt là rất nhỏ nộn, nhưng đây là hàng thật giá thật thịt người, Không phải trư thịt...”
Tô Phi Hồng lại hút một ngụm lãnh khí, suýt nữa té xỉu, náo loạn nửa ngày, hai người là kê đồng áp giảng (ông nói gà bà nói vịt =.=), hắn rất muốn nói cho Chu Chu rằng cái ăn này khác với cái ăn kia, nhưng… nghĩ đi nghĩ lại, bản thân nhận thức của nguời này là cũng bất quá đúng một ngày đêm một đêm mà thôi, mới có như vậy sao có thể có cơ sở mị lực để cùng hắn thiết lập cái ăn kia được, nói với hắn là ngươi lúc này đã theo ta nên ta nghĩ cùng ngươi trên giường lăn lăn vài vòng, hay nhất là còn có thể dùng bộ vị nào đó trên thân thể ta cùng một bộ vị nào đó trên thân thể ngươi giao lưu giao lưu, loại sự tình e rằng so với lí giải ăn thịt người kia cũng chẳng tốt hơn.
Nghĩ tới đây, Tô Phi Hồng tuyệt vọng phát hiện bản thân bất luận như thế nào cũng không được đem Chu Chu một ngụm ăn tươi vào lúc này. Như vậy không chỉ bản thân phạm tội cường bạo, mà Chu Chu