Tô Phi Hồng cúi đầu, hắn nhận thức được muốn chu chu hiểu được cái gì là lãng mạn, là không có khả năng. Bất quá… Hắn hết sức hiếu kì về Hằng Nga: “Trư trư, ngươi đã gặp qua Hằng Nga sao? Nếu không sao biết nàng rất gầy?”
Mọi người đều biết hằng nga là mỹ nữ, được xem là tiêu chuẩn của cái đẹp, hằng nga đích xác hẳn là rất gầy, nhưng trư yêu này không phải là người, tư tưởng của hắn cùng tư tưởng của nhân loại là không giống nhau, hắn sao có thể biết là Hằng Nga hẳn rất gầy được?
“Ta nhìn thấy bức tranh vẽ chân dung ở chỗ con thỏ tinh, hắn nói thề cam đoan rằng cái kia thật sự là hoạ Hằng Nga.” Chu chu rất chăm chú nói, hoàn toàn không xét đến khả năng con thỏ kia là vẽ nguệch ngoạc mà lừa hắn.
Tô Phi Hồng lần thứ hai cúi đầu, nghĩ thầm chu chu có thể sinh tồn được trên Vụ Ẩn Sơn, thật sự là kì tích, người ta tuỳ tiện lừa gạt trêu đùa hắn mà hắn cũng cho là thật. Hắn lắc đầu, cười khổ nói: “Ngươi A, thực sự là tiểu ngu ngốc, ta giờ nói ta xác thực là Ngọc Hoàng Đại đế, ngươi có tin hay không??” Lời còn chưa dứt, chu chu liền trở nên cực kì sợ hãi mà muốn nhảy xuống, một bên sợ hỏi: “Ngươi thực sự là Ngọc Hoàng đại đế sao? Ngươi... Ngươi ngươi ngươi... Là gạt ta thôi có đúng hay không?”
“Ta đương nhiên là lừa gạt ngươi A.” Tô Phi Hồng vốn đang muốn tiếp tục đùa giỡn, Chính là vừa thấy hình dạng tiểu trư bị doạ sợ đến không nhẹ, hắn liền không có tâm tư đùa nữa, tự trách bản thân hắn không biết kiềm chế mà doạ đến đầu heo nhà mình. Hai người dọc theo đường đi không mặn không nhạt nói chuyện phiếm, tuy thế nhưng cũng rất thú vị, quay về buồng ngủ, chu chu chưa nói quá hai câu, liền đi ngủ, chỉ còn lại có Tô Phi Hồng, liền cứ ngồi trên ghế nhìn hắn ngủ đến tận hửng đông.
Lúc canh tư, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đầy gấp gáp. khiến tô phi hồng đang ngủ gật bị giật mình thức dậy liền đứng lên đi ra ngoài, đứng trước cửa thấp giọng trách mắng: “Là ai không có quy củ như vậy? Nhỏ tiếng một chút chứ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Luống cuống như thế thì có tác dụng sao?” Một câu chưa nói xong, chợt nghe trong viện vang lên thanh âm hổn hển của một người: “Vương gia. Không... Không tốt rồi, thái tử... Thái tử đã xảy ra chuyện.”
Tô Phi Hồng chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh cả người đến lòng bàn chân cũng ướt sũng, hắn bước ra xa khỏi phòng, tóm lấy cổ áo tên người hầu đến báo tin lớn tiếng hỏi: “Ngươi nói cái gì? Thái tử ca ca xảy ra chuyện gì? Hắn ở trong hoàng cung, sao có khả năng gặp chuyện không may? Rốt cuộc là chuyện gì?” Đang nói dở, mới thấy rõ người kia là thái giám hầu hạ thái tử Lưu Nhất, là một lão thái giám trung thành và tận tâm, thanh âm hắn liền dịu đi xuống, thấp giọng nói: “Sao ngươi lại qua đây tự mình báo tin, Rốt cuộc là đã phát sinh cái chuyện gì?”
Lưu Nhất vừa khóc vừa nói: “Vương gia, lão nô cũng không biết chuyện gì, khi thái tử ăn cơm chiều người vẫn còn rất khoẻ mạnh, người gần 2 ngày nay có chút ho khan, chuẩn bị đi nghỉ thì tiền hoàng hậu phái người tặng hắn chè sơn trà, thái tử thập phần cảm kích, người vốn không uống mấy thứ đông tây này nọ, nhưng bởi vì là nương nương đưa tặng, liền uống vài ngụm, lúc đó cũng chẳng xảy ra chuyện gì, ai biết đến lúc canh ba, lão nô nghe người kêu đau bụng, liền qua đó xem thế nào, thì nhìn thấy thái tử miệng toàn huyết, lão nô sợ hãi, vội đi thỉnh ngự y, nhưng khi ngự y tới, thái tử đã lâm vào hôn mê, các ngự y cũng không biết là người trúng cái gì độc, hiện tại chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn không