Vương phủ.
Trong phòng khách xa hoa, Hạ Hầu Triển tựa hồ không chút để ý thổi chén trà trong tay, nhưng hai mắt lại phát ra tinh quang, đề phòng nhìn Khang Kiện và Cư Nguyệt ngồi đối diện.
Hai người kia tới làm gì? Hạ Hầu Triển có chút căm giận nghĩ.
Một người khóe miệng mỉm cười mang theo ánh mắt hàm chứa “ngươi là đồ ngốc” nhìn mình, còn một người nuốt nước bọt nhìn ngực mấy nha hoàn, chẳng lẽ bọn họ đến Vương phủ chỉ là muốn gây áp lực tâm lý với bổn vương cộng thêm dùng ánh mắt ăn đậu hủ bọn nha hoàn sao?
“Khụ khụ.” Ho khan một tiếng.
Vô dụng.
“Khụ khụ khụ.” Lại ho khan một tiếng.
Vẫn vô dụng.
“Khang Kiện, các ngươi đến phủ của bổn vương làm gì? Chẳng nhẽ muốn dùng nha hoàn của bổn vương để luyện định lực sao?” Hắn hung tợn nhìn về phía Khang Kiện, ý tứ trong lời nói thực rõ ràng: làm ơn xem phó dịch của ngươi, nước miếng đều chảy xuống thảm của bổn vương rồi kìa.
“Định lực?” Khang Kiện cả kinh, lập tức nhớ tới tật xấu của Cư Nguyệt, nhìn lại, quả nhiên thấy bộ dáng mất mặt của Cư Nguyệt, y tức giận vừa kéo Cư Nguyệt, vừa trầm giọng nói: “Tiểu vương gia, tại hạ đến đây, là muốn nói chuyện về Đường ca, trước là vì thanh danh và hình tượng của ngài mà suy nghĩ, thỉnh ngài cho hạ nhân lui, ta cam đoan, đây là việc tốt với ngài.” Nói thầm, ngươi thấy Đường ca của ta thì bộ dáng cũng không thua kém Cư Nguyệt đâu?
Nói rõ ràng như vậy chẳng lẽ Hạ Hầu Triển còn không hiểu, rùng mình, thầm nghĩ, chẳng nhẽ Khang Kiện đã biết? Nhưng mình giấu diếm kĩ thế mà.
Nghĩ đến đây, hắn liền khoát tay, bọn nha hoàn hiểu ý, nối đuôi nhau lui ra ngoài, khiến Cư Nguyệt gấp đến độ hận không thể túm lấy tay áo các nha hoàn tỷ tỷ để họ tha đi.
Đợi các nha hoàn vừa đi hết, Cư Nguyệt liền giãy khỏi Khang Kiện, chạy đến chỗ Hạ Hầu Triển, giận dữ hét: “Ngươi, tên hỗn đản này, cư nhiên đuổi các nha hoàn tỷ tỷ đi! Hừ, ta vốn muốn thành toàn cho ngươi và Đường ca của y, hiện tại thôi….Ngươi cứ chờ xem! Ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn không có được hắn, ta muốn ngươi thống hận cả đời, dám trêu vào Cư Nguyệt ta!”
Con thỏ tinh thấy các nha hoàn tỷ tỷ xinh đẹp rời đi, tức giận đến nỗi hoa ngôn loạn ngữ.
Nhưng Tiểu vương gia nghe thế, cảm thấy như bị sét đánh, hắn trợn mắt há mồm một hồi lâu mới trấn tĩnh lại.
Hắn mừng rõ bắt lấy tay Cư Nguyệt, kích động hỏi: “Ngươi nói…Ngươi nói có cách giúp ta thú Viễn? Ngươi thật sự có cách khiến hắn cam tâm tình nguyện gả cho ta?” Thấy Cư Nguyệt ngão nghễ sờ sờ cằm. Hạ Hầu Triển lập tức chạy đến bên cửa, nói: “Chờ, ngài chờ, ta gọi toàn bộ nha hoàn của Vương phủ đến đây, nga, phủ Hoàng huynh mới tặng ta mười mấy tuyệt sắc giai nhân, nếu ngươi không chê, ta tặng tất cả cho ngươi.”
Cư Nguyệt vừa nghe bốn chữ “tuyệt sắc giai nhân”, cũng chạy đến cạnh cửa, hai mắt tỏa sáng nói: “Thật vậy sao?Thật sự xinh đẹp…..” Thình lình bị một bàn tay to bịt miệng.
Khang Kiện nổi giận đùng đùng kéo hắn đến ghế ngồi, trầm giọng: “Tiểu vương gia, chú ý thân phận ngài một chút, chớ nghe Cư Nguyệt ăn nói điên khùng.” Y lại thấy Hạ Hầu Triển quay đầu, do dự nói: “Nhưng… Hắn nói giúp ta thú Viễn, hắn… Mọi yêu cầu của hắn ta đều đáp ứng.”
Khang Kiện bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng càng ăn dấm chua, nghĩ thầm, nếu Vương gia thật sự đem tuyệt sắc giai nhân tặng Cư Nguyệt, thì vật nhỏ này sẽ không mở con mắt mà nhìn mình.
Nghĩ đến đây liền trầm giọng xuống: “Tiểu vương gia, ngươi phải nói rõ, rốt cục là ai giúp ngươi vào mộng của Đường ca.”
Con thỏ tinh khinh thường bĩu môi, nhìn xem, hai người họ, một người là Vương gia cao quý, một người là thương nhân tài giỏi, lãnh khốc, thế mà, nhìn xem, đối thoại của hai ngươi so với trĩ nhân còn không bằng.
“Lời này là sao?” Hạ Hầu Triển cân nhắc một chút lợi hại, cho rằng lời của Khang Kiện có thể tin, liền lững thững quay lại ghế. Mông vừa đặt xuống, chợt nghe Khang Kiện kêu thảm thiết một tiếng, hắn sợ tới mức đứng bật dậy, hóa ra là Cư Nguyệt thấy Khang Kiện che miệng không cho mình nói, tức giận, há mồm cắn y.
Hạ Hầu Triển ngơ ngác nhìn hai dấu răng sắc bén trong lòng bàn tay Khang Kiện, nếu lúc này hắn không hiểu được quan hệ của hai người thì hắn là ngốc tử.
Hắn nhìn vết thương của Khang Kiện, không khỏi đổ mồ hôi lạnh, trong lòng thầm bảo, vạn lần may mắn là mình thích Khang Viễn, bất luận thế nào, Khang Viễn ôn nhu sẽ không hung tàn như vậy.
Hắn đồng tình nhìn Khang Kiện, cười khổ: “Xem ra cuộc sống về sau của Khang huynh không thể thái bình a, bất quá, mặc dù lí trí biết nên làm thế nào, nhưng tình cảm không thể khống chế được, hạnh phúc chỉ có mình mới biết, không biết lời nói của Tiểu Vương, Khang huynh có đồng ý không?”
Lời này là hắn gián tiếp nói ra tiếng lòng, đơn giản là: kỳ thật ta biết ta đơn phương thích Viễn nên dùng quỷ kế để cùng hắn một chỗ là không đúng, nhưng ta quá yêu hắn, không khống chế được mình, chỉ có thể để tình cảm này làm trầm mê.
Vì ý thức được Khang Kiện cũng có tác động đối với Khang Viễn nên ngữ khí của Hạ Hầu Triển trở nên khiêm tốn và cung kính.
“Từ từ….Từ từ, cho ta nói một câu.” Cư Nguyệt thấy Hạ Hầu Triển cứ nói mãi, gấp đến độ nhảy dựng lên, nghĩ mình cũng có địa vị hết sức quan trọng, đáng tiếc lại bị Khang Kiện kéo xuống, một lần nữa che cái miệng của hắn, sắc mặt như thường nhìn về phía Hạ Hầu Triển: “Nga, hắn nói gì đều bỏ qua, không nghe cũng được, bây giờ chúng ta nói chuyện một chút, tỷ như Đường ca ta bị ngươi hãm hại thế nào.”
Hạ Hầu Triển thấy Cư Nguyệt dùng ánh mắt căm hận nhìn mình, trong lòng thầm nghĩ, không nên đắc tội hắn, vì thế thông minh nói: “Vị Tiểu ca này thật tràn đầy sức sống a, nói vậy thường ngày chắc là cần cù rèn luyện lắm, Khang huynh thật có phúc khí.” Nói xong, bỗng nhiên cảm giác có chút gì không đúng, nhìn kỹ, thấy Khang Kiện nhíu mày, gương mặt anh tuấn có chút vặn vẹo.
Hạ Hầu Triển lập tức hiểu được, đột nhiên thấy Cư Nguyệt túm lấy tay Khang Kiện kéo xuống, vài giọt máu tươi rơi xuống đất, hắn ngạc nhiên nhìn Khang Kiện, run run hỏi: “Ta…Ta cắn ngươi đến như vậy, sao ngươi… không thèm để ý, ngươi xem, chảy máu rồi.” Hắn luống cuống tay chân, xé một vạt áo, băng bó vết thương cho Khang Kiện.
Khang Kiện cười khổ: “Nếu ngươi muốn cùng Vương gia trao đổi tuyệt sắc giai nhân, ngươi nên quên đi, ta cho ngươi cắn nữa cũng không thể buông tay.” Y nói xong, ánh mắt Cư Nguyệt chùng xuống, lâu sau mới ngồi xuống bên người y, nhẹ giọng nói: “Có gì đâu? Ta… Ta chỉ thích xem mỹ nữ tỷ tỷ thôi, ngươi tội tình gì chứ, ta không cần mấy tuyệt sắc giai nhân nữa được không?”
Hạ Hầu Triển thấy vậy, rất cảm động, cũng than nhẹ một tiếng: “Tiểu ca a, đây là tình cảm của nam nhân, ai nói chỉ có nữ tử mới cuồng dại chứ? Nam nhân mà yêu, thì phải cả đời, khắc tương tư vào trong lòng, dù xảy ra việc gì cũng không đổi, nếu ghen tị, so với nữ nhân còn phát cuồng hơn a.”
Hắn cảm thán một tiếng, lại nghe Cư Nguyệt hỏi: “Cho nên ngươi mới hãm hại Đường ca y, vì ngươi ghen tị với nữ nhân kia?”
Hạ Hầu Triển xấu hổ cười hai tiếng, nhưng nhớ tới Khang Viễn, ánh mắt lại ôn hòa, mỉm cười, sau đó mới gật đầu nói: “Đúng vậy, ta đối với Viễn có tâm tư, ta nơi chốn cùng hắn tranh cãi, chính là muốn hắn chú ý, muốn hắn cũng thừa nhận ta tài hoa, muốn có một vị trí trong lòng hắn. Nhưng hắn đối đãi với ta như một hài tử, dù ta trêu chọc hắn thế nào, hắn đều ôn nhu cười, giống như những người khác. Có ích gì đâu?”
Hắn bỗng nhiên ảm đạm cười: “Hắn vẫn luôn xem ta là Vương gia, xem ta là hài tử không hiểu chuyện, hắn và nữ nhân chết tiệt kia đính hôn, sang nắm sẽ thú về làm vợ. Khang Kiện, ngươi bảo ta phải làm gì bây giờ? Chả nhẽ trơ mắt nhìn hắn thú thê, muốn nói với hắn một tiếng bạc đầu giai lão không được ư? Không, ta làm không được, ta làm không được.”
“Cho nên ngươi hãm hãi hắn, tính toán ngày hắn bị trảm dùng kế treo đầu dê bán thịt chó, sau đó vĩnh viễn nhốt hắn trong phủ của ngươi phải không?”Cư Nguyệt châm chọc, sau đó bỏ thêm câu bình luận: “Tình cảm thực đáng sợ, vì cố chấp yêu mà ác độc, chẳng nhẽ ngươi không nghĩ tới, nếu cả đời Khang Viễn không cười với ngươi, ngươi vẫn có thể vui vẻ sao?”
Hạ Hầu Triển mờ mịt lắc đầu: “Không biết, ta chỉ biết nếu hắn thống khổ, ta sẽ thống khổ một vạn lần, nếu như vậy ta liền cùng hắn chết, sau đó chuyển thế luân hồi, đến một nơi nào đó…..Rồi ta sẽ giữ chặt hắn bên người, không để kẻ nào tiếp cận hắn.” Hắn nhìn thấy thần sắc không đồng tình của Cư Nguyệt, bỗng nhiên đứng lên rống to: “Ngươi nghĩ rằng ta là người ích kỉ phải không? Ta căn bản không bỏ xuống được, ta nói rồi, tương tư đã khắc sâu vào lòng ta, làm gì cũng không giảm bớt được.”
Hắn nói xong, đột nhiên nổi điên đánh lên cái bàn, cả đại sảnh vang lên tiếng rống giận, thanh âm kia, nghe đau lòng không thôi.
Khang Kiện bỗng nhiên cảm thấy có chút đồng tình với Hạ Hầu Triển, dù người có cao quý đến đâu, mọi chuyện cũng không thể như ý, huống chi để tay trên ngực tự hỏi, y cũng không phải thế sao, nếu Cư Nguyệt không ở lại bên cạnh y, chắc chắn y sẽ nổi điên, thỉnh quốc sư thi triển pháp lực lưu hắn lại…..Cho nên theo điểm này mà nói, y thật sự không thể trách được Hạ Hầu Triển.
Thấy hắn rống lên nửa ngày, người của Vương phủ cũng không tiến đến, liền biết chuyện hắn thống khổ đã khiến người trong phủ tạo thành thói quen. Chưa biết khuyên nhủ Hạ Hầu Triển thế nào, đã thấy Cư Nguyệt vọt lên, nghĩ hắn muốn ôm Hạ Hầu Triển an ủi, trong lòng liền cảm thấy bốc hỏa, lại thấy hắn cúi người cẩn thận kiểm tra cái bàn bị Hạ Hầu Triển đánh lên, tỏ vẻ nghiêm túc: “Tiểu vương gia, đây là gỗ trầm hương ngàn năm, trân bảo a, ngươi ngàn vạn lần phải nhẹ nhàng, nếu đập nát, thật sự rất đáng tiếc.” Chiêu này so với khuyên