Vô Biên cố gắng một hồi lâu, Dư Khinh cuối cùng thấy được một dúm tóc, nhưng mà dúm tóc kia vừa lộ ra, hình như liền muốn lui về, y lúc này gấp đến không thèm quan tâm cẩn thận hay không cẩn thậy, một phen túm đầu tóc kia, mà bắt đầu kéo ra bên ngoài, một bên giận kêu lên: “Ngươi tiểu vương bát cao tử này, muốn hại chết nương ngươi, nga, không đúng, là ngươi cha, nga, cũng không đúng, dù sao… Ngươi là muốn hại chết nương ngươi mới cam tâm sao?”
_ Vương bát cao tử: vương bát: con rùa, cao tử: con cừu => con cừu rùa.
Vừa dứt lời, đầu tóc kia như là nghe hiểu lời của y, không hề dùng sức giãy giụa, Dư Khinh vui sướng chậm rãi kéo ra bên ngoài, chỉ chốc lát sau, một đứa bé toàn thân dính dịch lộ ra.
“A…” Hồng Y vô cùng vui sướng kêu một tiếng, chợt rồi lại che miệng lại chờ mong, tay hắn cùng tay A Giang nắm thật chặc cùng một chỗ, lần đầu cảm nhận được vui sướng cùng cảm động khi tận mắt một sinh mệnh lâm thế*.
_lâm thế: ra đời.
“Oa…” Một tiếng khóc nỉ non vang lên, Dư Khinh cuối cùng đem đứa nhỏ thứ thất đỡ đẻ ra, rồi mới y đem đứa nhỏ đưa cho Hồng Y. Nhanh chóng tiếp tục đi đỡ đẻ đứa nhỏ thứ hai.
Kỳ lân đã muốn hôn mê, căn bản không còn chút khí lực, kiếp lôi đánh trên kết giới, một tiếng so với một tiếng càng thêm vang dội, Hồng Y đem áo khoác mình cởi ra, bao đứa nhỏ mới sinh lại, một bên lo lắng ngẩng đầu nhìn đỉnh, e sợ kết giới sẽ bị phá, vậu đứa nhỏ mới sinh ra này cùng kỳ lân đều phải mất mạng.
Mồ hôi trên mặt Vô Biên tuôn như mưa rơi, khiến ai nấy đều thấy được hắn đã chống đỡ phi thường vất vả, bất quá hiện tại đúng là lúc quan trọng nhất, cho nên Dư Khinh cùng Hồng Y cũng sẽ không nói những thứ linh tinh vô nghĩa như “Chịu không được thì nghỉ ngơi một chút đi”.
Đột nhiên, lại thêm một tiếng khóc nỉ non vang lên, cùng lúc đó, một tiếng sấm nổ vang trên đất bằng phẳng, cùng với một trận thanh âm vỡ vụn, kết giới mà Vô Biên hao hết tâm lực bày ra hoàn toàn báo hỏng.
Kết giới bị phá, lôi điện liền đổ ập xuống hướng kỳ lân đang hôn mê đánh tới, Vô Biên không kịp phản ứng, đành phải vận hộ thể thần công, che ở trước người kỳ lân, ngạnh sinh sinh thay hắn chịu một đòn nghiêm trọng.
“Oa” một tiếng, Vô Biên phun một ngụm máu tươi, ngay sau đó, hắn yếu ớt té trên mặt đất, một bên tay triệu hồi phi kiếm. Cũng may sau một kích, cũng không còn âm thanh nào nữa, đại thần kiếp kinh đào hãi lãng khiến thiên địa biến sắc cuối cùng cũng qua đi.
_ kinh đào hãi lãng: tình cảnh nguy hiểm.
Hai người con trai oa oa khóc nỉ non, Dư Khinh cùng Hồng Y nhìn người ”mẹ” đang hôn mê kia, hai mặt nhìn nhau, cũng không biết tính sao, huống chi Vô Biên cũng bị thương, cũng may sau khi Dư Khinh khám và chữa bệnh xong, phát hiện chỉ là bị nội thương rất nhỏ, lấy công lực của Vô Biên, hẳn là rất nhanh là có thể dưỡng hảo.
“Tính sao? Tựa hồ… Đại khái… Không sai lắm… Hẳn là… Nên cho tiểu bảo bảo uống sữa đi?” Hai tay Hồng Y ôm trứ hai tiểu oa nhi đang oa oa khóc lớn, lập tức liền cảm thấy mẫu tính tràn ra.
“Ta cũng không biết, bất quá dựa theo lẽ thường suy đoán, tựa hồ… Đại khái… Không sai lắm… Phải là phải cho bọn hắn uống sửa.”
Dư Khinh xem mạch cho kỳ lân, một bên hướng trên ngực hắn liếc một cái, rồi mới nhún vai nói: “Xem tình hình này, không có khả năng có sữa từ hắn, tính sao đây? Bằng không chúng ta trở về, ngươi tìm xem có nhà nào nuôi bò sữa hay không xin cho bọn hắn chút sữa?”
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, Hồng Y vội vàng nói: “Đúng vậy đúng vậy, nơi này tới gần tái ngoại, ngoài ba mươi dặm có một thảo nguyện, người nơi đó hàng năm uống sữa dương nãi, A Giang, ngươi lập tức đi một chuyến, tranh thủ lấy nhiều một tí trở về, bây giờ là mùa đông, để hai ngày cũng sẽ không bị hư.”
A Giang đáp ứng một tiếng, xoay người chạy đi ra ngoài. Nơi này Dư Khinh nâng Vô Biên dậy, Hồng Y ôm cục cưng. Vô Biên nhìn nhìn kỳ lân, đối Dư Khinh nói: “Khinh Khinh, ta không sao mà, để ta cõng kì lân kia đi, nếu không bây giờ đem hắn để ở trong này, một khi có độc xà mãnh thú, thật sự là chết cũng không biết làm sao mà chết, dù sao hắn là một con kỳ lân, là thần thú a, nói gì cũng không thể cho hắn chết uất ức như thế.”
“Ngươi đều bị thương, ta đến cọng, ngươi vịn ta, đừng ngã sấp xuống.” Dư Khinh giận trừng mắt nhìn Vô Biên một cái: ”Lúc này đừng cậy mạnh.”
“Khinh Khinh, điều này sao được chứ? Ngươi xem thân thể nhỏ nhắn của ngươi …” Vô Biên naò để vợ tự kiếm vất vả, vội vàng ngăn cản.
“Đừng lề mề, nói cho ngươi biết Vô Biên, đừng nhìn lúc trên giường ta ở phía dưới ngươi, nhưng ta cũng là nam nhân, hiểu chưa? Ta cũng là một nam nhân, ta cho ngươi áp, chỉ là bởi vì ta thích ngươi, không phải nói ta áp không ngã ngươi, hiểu chưa?”
“Hiểu… Hiểu được.” Vô Biên vội vàng gật đầu như gà, nâng tay áo xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, nghĩ thầm chính mình thật không nên bởi vì đêm nay Khinh Khinh ôn nhu liền mà quên tính cách y vốn dũng mãnh, này… Này may mắn không có người ngoài, bằng không lời này còn không dọa thật thất cá bát cá*.
_thất cá bát cá: mình hĩu như ko thể giải thích được. Bạn nào có thể gt thì giúp dùm nha.
Nhưng cho dù không phải người ngoài, Hồng Y cũng bị dọa, mở to hai mắt nhìn nhìn Dư Khinh, thầm nghĩ đừng nhìn huynh đệ ta đây vừa tuấn tú vừa đơn bạc, thật đúng là có vài phần tâm huyết a, khó trách có thể đem tiểu đạo sĩ pháp lực